Tù Lệ

Chương 15: Lần đầu tiên được nhìn thế giới bên ngoài

Editor: Dâu

Ninh Lệ quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhúc nhích, trên đùi bị cọ xát cảm thấy đau, cẩn thận vuốt xuống dưới, cảm giác sưng đỏ liền hít một hơi.

Còn hơi trơn, đó là thuốc mỡ vừa rồi chủ nhân bôi cho cô, cô đau đến mức muốn khóc, gục đầu xuống sàn, ôm đầu không biết làm sao.

Cô đau, đau đến mức ngẩng đầu nhìn về hướng cửa, cô tưởng như chưa từng khao khát điều gì, nhưng bây giờ cô lại có ý nghĩ khác.

Thế giới bên ngoài có gây cho cô nhiều đau đớn như này? Có điều gì khiến cô đau đớn như vậy không?

Ninh Lệ không biết, thậm chí còn sợ hãi thế giới bên ngoài, cô đã ở đây từ khi mới sinh ra, bên ngoài sẽ như thế nào? Cô thực sự muốn biết.

“Ninh tổng!”

Người đàn ông phía trước dừng bước, quay đầu nhìn lại.

Người phụ nữ mặc áo nịt cổ chữ V, áo choàng vest và váy khoét hông, dáng người cao, ngực lép kẹp, để thể hiện sự ngại ngùng, cô ta cố tình dùng một tay che ngực khiến người ta tưởng tượng đang bay và chạy tới.

Một tờ tạp chí được đưa cho anh, cười như hoa quỳnh.

"Đây là tạp chí của chúng tôi số mới. Mong anh xem qua. Nếu vừa ý, tôi muốn cùng cô hợp tác nói chuyện công việc."

Người đàn ông thờ ơ nhìn tạp chí, có một tên đã thu hút anh.

"Núi Đại Sơn" khơi dậy sự tò mò trong lòng anh, trước khi thư ký bên cạnh từ chối, anh đã đưa tay ra đón lấy, không thèm nghe người phụ nữ kia nói lời nào, anh đã quay người sải bước về phía trước xe, thậm chí một cái liếc mắt cũng không cho.

Người phụ nữ vẻ mặt cứng đờ ở đó, thư ký Trần nhìn vào tấm biển trên ngực và kính cẩn đáp:

“Đào tiểu thư, đừng lo, nếu Ninh tổng của chúng tôi hài lòng, chúng tôi sẽ liên lạc với cô.”

Đôi môi đỏ mọng của cô ta gợn sóng.

“Cảm ơn anh! Vâng, đây là danh thϊếp của tôi. Tôi vừa mới giới thiệu địa điểm cho Ninh tổng. Tôi quên đưa danh thϊếp. Hãy đưa danh thϊếp cho anh ấy. ”

Thư ký Trần nhận lấy nó với một nụ cười chuyên nghiệp và quay người rời đi.

Ngồi vào ghế lái, đẩy kính, lẳng lặng gấp danh thϊếp trong tay làm đôi rồi nhét vào thùng rác, một người phụ nữ luôn cố hết sức đến gần một người đàn ông sẽ có lòng tốt như thế nào.

Không biết có ý đồ gì.

“Ninh tổng, hôm nay ngài vẫn đi biệt thự ở ngoại ô sao?”

“Đi.”

Người phía sau cúi đầu nhìn tạp chí, chỉ là tạp chí tuyên truyền do núi du lịch chụp.

Người phía trước đang lái xe nhưng lâu lâu lại nhìn vào kính chiếu hậu, do dự hồi lâu mới nói: “

Hôm nay mẹ ngài liên lạc với tôi, bảo tôi nói cho ngài biết, ngài có thời gian về nhà không.”

Anh cau mày, lạnh lùng lên tiếng.

"Bà ấy không phải là mẹ tôi, đổi xưng hô."

"Vâng, để tôi truyền đạt lại với Doãn nữ sĩ ......"

"Nói với bà ấy, bận, rảnh lại nói . ”

“ Vâng. ”

Từ lúc nghe thấy cái tên này khiến anh phát cáu, đến nỗi khi xuống xe, trên tay anh đã làm nhàu nát cuốn tạp chí.

Mặc dù nơi hoang vu không có ai sống, nhưng nếu ai đó đi qua, một cuốn tạp chí nằm ở đây chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

Anh phải cẩn thận, không ném ở đây.

Mở nắp lối đi dẫn đến tầng hầm dưới mặt đất và đi qua một hành lang dài bên dưới. Đường hầm đã bị ẩm ướt trong bóng tối trong một thời gian dài, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ.

Ngoại trừ bóng tối và lạnh lẽo, quanh năm không bao giờ có bóng người.

Nhận dạng vân tay cộng với khuôn mặt, sẽ không có ai mở được cánh cửa này.

Đẩy cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ quỳ gối trước cửa chào đón.

“Hoan nghênh chủ nhân về nhà!”

Cảm giác khó chịu dần dần biến mất khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô chỉ nhìn một mình anh.

Đúng vậy, cô chỉ có thể nhìn một mình anh mà thôi. Bằng không...

Ninh Lệ thu xếp sắp xếp giày dép, cắn chiếc áo khoác cố ý ném xuống đất, đặt lên sô pha, nhưng lại ngửi thấy một mùi khác lạ. Cô hít hít mũi, cẩn thận ngửi.

“Chủ nhân, quần áo của anh thơm quá.”

Không phải mùi thức ăn, mà là một mùi khó tả, đây là lần đầu tiên cô ngửi thấy mùi như vậy, thậm chí mùi thơm này khiến cô chóng mặt.

Ninh Hách Thịnh nâng cánh tay đặt ở dưới mũi, cau mày buồn nôn, mùi nước hoa rẻ tiền.

“Một người phụ nữ.”

Anh vẫn cầm cuốn tạp chí trong tay, dứt khoát nhấc chân đi vào phòng tắm.

Ninh Lệ cắn môi dưới, lọc đi lọc lại những lời anh vừa nói trong đầu.

Một người phụ nữ ... của đàn bà?

Chủ nhân nói với bản thân rằng cô không có cha mẹ và được sinh ra với anh, anh cũng tự học cho mình rất nhiều kiến

thức về thế giới, cách nói, cách diễn đạt và nụ cười. Khi còn nhỏ, cô cũng sẽ lấy một cuốn truyện cổ tích để đọc, chỉ là cảm giác đã được đọc truyện này từ lâu lắm rồi.

Sau đó cô mới hiểu rằng cô chưa gặp ai khác ngoài chủ nhân của mình.

Cô chuyển tầm mắt sang cuốn tạp chí mà anh đã đánh rơi. Cô chưa từng nhìn thấy thứ đó bao giờ.

Truyện cổ tích?

Hình như có phong cảnh núi non.

Nhưng chủ nhân nói với cô rằng đó là giả và không tồn tại.

Còn cuốn sách thì sao?

Kìm nén sự nghi ngờ trong lòng, cô mở cuốn sách ra, ngay lập tức đập vào mắt cô những bức tranh trong đó.

Bầu trời xanh và mây trắng tuyệt đẹp, những ngọn núi xanh như ngọc bích, thảm cỏ xanh rộng trên mặt đất khác hẳn với những bức tranh vẽ trên phim hoạt hình của bút chì màu trong truyện cổ tích. Đây dường như là một cảnh đẹp trên trái đất.

Cô chưa bao giờ nhìn thế giới bên ngoài, không biết thật hay giả, chỉ cần lướt qua một cái là cô không thể rời mắt, đồng tử nhìn thẳng vào hình minh họa trên, tim cô như đập khác đi.

Thật là đẹp...

Có thực sự tồn tại loại này không? Nó có phải là hàng giả không?

Cô nhận ra các ký tự, và tự nhiên nhìn thấy một số ký tự nhỏ được viết ở góc dưới bên phải, bốn ký tự thực sự được chụp ảnh.

Đó là sự thật.

Vào ngày này, lần đầu tiên cô nhìn thấy thế giới bên ngoài, chỉ qua một cuốn sách.