Tù Lệ

Chương 14: Nhét Ꮯôn Ŧhịt̠ bên trong cả đêm (H)

Editor: Dâu

Ninh Lệ cúi đầu quỳ bên giường, không dám nhúc nhích, thậm chí không dám nhìn.

Phía dưới cô thật sự rất đau. Cử động cũng rất khó khăn. Chỉ có cô mới biết cảm giác đau muốn xé ra một nửa này.

Ninh Hách Thịnh tắt đèn, trong phòng yên tĩnh, cách âm tuyệt vời. Chỉ có một tiếng thở yếu ớt của cô, Ninh Lệ nghe rõ tiếng thở đều của anh, nhưng vẫn không nhịn được muốn ngẩng đầu nhìn người trên giường.

Sau khi hết đau, cô lại nghĩ đó là vì anh nghĩ cho cô, rõ ràng cô rất ghét cảm giác làʍ t̠ìиɦ, nhưng bây giờ cô thật sự muốn lên giường nằm cùng anh.

Nam nhân mở mắt ra, sau khi thích ứng với bóng tối thì nhìn thấy người quỳ bên giường, quá ngoan, anh hiểu hết cảm xúc của cô, cơ thể nhỏ bé của cô hơi lắc lư khiến anh cảm thấy khó chịu và buồn bực.

“Biết sai rồi sao?”

Trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn phát ra trầm thấp, Ninh Lệ đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh, gật đầu lia lịa.

“Ninh Ninh đã biết sai chủ nhân.”

Giọng nói của cô mềm mại, nhất là sau khi nhận sai, nghe rất đáng thương.

“Sao vậy?”

“Ninh… Ninh Ninh sợ đau không kìm được.”

Nhưng cô cảm thấy mình nói đúng, thật sự rất đau, anh cũng không quan tâm đến cảm nhận bản thân, ở điểm này, cô không cảm thấy rằng mình đã sai.

“Lần sau em còn dám động?”

“…”

Đột nhiên cô ngừng nói, không dám trực tiếp nói cô vẫn dám , hiển nhiên là cự tuyệt với loại im lặng này.

Cô chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh, tiếng cười khiến người cô rùng mình, cúi đầu càng sâu, người trên giường đột nhiên phát ra mệnh lệnh.

“Lên đi.”

Ninh Lệ ngẩng đầu, cho rằng mình nghe nhầm.

“Đừng để tôi lặp lại lần thứ hai.”

Trong lòng đột nhiên vui sướиɠ, trên mặt lộ ra ý cười, nhanh chóng bò đến bên giường, nhìn thấy anh vén chăn ra đón. Ninh Lệ đã vui vẻ trở lại.

"Chủ nhân!"

Cô không thể nhìn thấy nụ cười ẩn trong khóe miệng anh, đây cũng là một cách huấn luyện. Hãy trừng phạt một chút và lại cho một chút ngọt ngào thì cô sẽ lại ngoan ngoãn nghe lời. Anh biết mọi cách để đối phó với cô.

Vòng tay ấm áp khiến cô say mê, cô không khỏi nép vào người anh, nhưng bàn tay anh đột nhiên di chuyển dưới thân cô, cảnh giác cùng sợ hãi nhất thời lại dâng lên.

“Không cần chủ nhân…”

“Câm miệng.”

Anh duỗi tay ra, mở ngăn kéo lấy dầu bôi trơn trong đó ra, Ninh Lệ suýt nữa khóc thét lên.

Nam nhân sốt ruột cau mày.

“Lần này tôi sẽ không làm cho em đau, câm miệng, đừng để tôi nói lại, nếu không trực tiếp đè em ra làm tiếp!”

Cô sợ hãi mà ngậm chặt miệng khóc.

Côn ŧᏂịŧ trước mắt thẳng tắp, anh mở dầu bôi trơn xoa bên dưới, bôi trơn từng li từng tí một côn ŧᏂịŧ thô to, lật người đè cô xuống dưới, nhìn ánh mắt kinh hãi của cô càng ngày càng mãnh liệt.

“Đừng lo lắng, không làm em, chỉ cần cắm vào tiểu huyệt phía dưới, để sau này không khó chịu.”

Vừa nói anh vừa cắm vào, vẫn là vết rách đau đớn, bên dưới vẫn còn sưng đỏ, mới vào thôi, sờ nhẹ vào cũng thấy đau!

“Chủ nhân, chủ nhân… đau quá, em không muốn, Chủ nhân.”

Nghĩ cô phiền phức, liền ấn tay lên miệng, cắm vào sâu bên trong.

Nhưng lần này không vào được sâu trong cùng, mới đi được nửa đường thì anh dừng lại, rất khó kìm chế ham muốn, bên trong mềm nhũn, chặt chẽ hút lấy côn ŧᏂịŧ như bị bóp nghẹt, một tầng mồ hôi mỏng thấm ướt trán.

Ninh Hách Thịnh trở mình, ôm cô vào lòng, buông tay ra khỏi miệng cô, Ninh Lệ không kìm được khóc, lại bị anh khiển trách.

"Câm miệng, cứ thế này ngủ đi, sức chịu đựng của tôi có hạn. ”

Côn ŧᏂịŧ bên trong hoa huyệt trướng lớn thêm một vòng, toàn bộ bụng căng ra một nửa, cô nằm ở trên người anh, không dám nhúc nhích.

Đôi tay to lớn kia vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô, vòng eo mảnh khảnh một tay có thể ôm hết, động tác tinh tế dường như muốn an ủi cô, Ninh Lệ kinh hãi đồ vật dưới thân, nhưng cô không nhúc nhích muốn ngủ thϊếp đi cho xong, cả đêm vì đau mà sẽ không chịu được.

Cô mệt mỏi đến mức sáng ra không chịu phục vụ anh nữa.

Côn ŧᏂịŧ cứng ngắc suốt đêm, sau khi tắm xong, Ninh Hách Thịnh không nhịn được, kéo tóc đánh thức cô, đè đầu cô và ép cô phải ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào cổ họng cô, du͙© vọиɠ cuối cùng cũng miễn cưỡng được giải quyết.

Dâu: Thằng tra nam này nó ác quá!

Khóe miệng Ninh Lệ bị xé toạc, khóe mắt rưng rưng,

trong mắt còn mờ mịt vì buồn ngủ.

Ninh Hách Thịnh cho cô uống thuốc, phía dưới sưng đỏ cũng giảm bớt, nhưng đây đều là chuyện phải trải qua, nhất định phải trải qua loại này rồi mới có thể tùy tiện làm cô được.

Làm xong bữa sáng, nhìn bên dưới sưng đỏ, cũng không bắt cô ngậm lấy côn ŧᏂịŧ nữa, đặt một nụ hôn lên môi cô.

“Đêm nay chờ tôi trở về.”

Ninh Lệ quỳ trên mặt đất bò ra cửa tiễn anh, nặng nề gật đầu.

“ Ninh Ninh ở nhà chờ chủ nhân trở về!”

Nếu có cái đuôi phía sau, thì nó nhất định sẽ phe phẩy chào.