Tù Lệ

Chương 13: Em quên mất thân phận của mình? (H)

Editor: Dâu

Cô gái dưới thân thút thít, anh thúc mạnh rồi rút ra, mỗi một tấc đều đau đớn, cô biết cầu xin thương xót khóc lóc cũng vô ích, nắm chặt ga trải giường cắn răng chịu đựng không giãy giụa nữa chỉ mong giây phút đau đớn này trôi qua thật nhanh.

Ninh Hách Thịnh hiển nhiên không hài lòng, càng vỗ mạnh vào đùi cô.

"Kêu đi, có phải khó chịu không? Chảy nhiều nươc như vậy."

"ô..."

Đau quá, đau quá.

Tiếng khóc của cô cạn dần, cô lại nhận được lệnh của anh, gần như giả vờ như một tiếng rêи ɾỉ từ kẽ răng.

Còn tệ hơn là khóc, khiến người đàn ông cau mày, cúi người véo vào ngực cô.

"Tôi làm em khó chịu sao? Sao không khóc? Ở dưới kẹp chặt như vậy, là muốn đem tôi nhanh bắn sao?”

Ninh Lệ run rẩy kêu lên.

“ Chủ nhân, Ninh Ninh không khỏe, đau, phía dưới cũng đau. ”

Nghe xong anh nhướng mày.

“ Nếu đã như vậy, tôi phải nhanh hơn. Sớm muộn sẽ hết đau. ”

Nói xong, anh liều mạng đâm vào, hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu khóc của người dưới thân, chỉ đắm chìm trong sự thoải mái của chính mình, phía dưới có huyệt đạo mềm mại, chất bôi trơn đâm vào gần như đảo ngược thành bong bóng bởi tốc độ của anh.

Hai quả trứng nặng trĩu đập vào tiểu huyệt đỏ ửng của cô, hai chân cô bị xích buộc phải duỗi mở, có thể thấy rõ hai mép huyệt lộ ra hồng hào, mềm mại, thậm chí còn chưa phát triển, không có lông mao, xinh đẹp và dễ thương.

Với việc cắm cây gậy thịt bầm tím gớm ghiếc của anh vào, một tác động thị giác mạnh mẽ, sự chuyên chế trong lòng anh ngay lập tức được nâng lên, anh không thể nhịn được nữa, muốn đứt một nửa còn lại vào.

“Chậc!”

Ninh Lệ kêu đau đến mức hai mắt đỏ hoe, không biết phải làm sao, không có thoải mái, tất cả đều bị cơn đau bao phủ, anh đột nhiên vỗ nhẹ vào mông cô, tiểu huyệt kẹp chặt lại. Nghe anh thở vào một cách thoải mái, côn ŧᏂịŧ trong người chợt khựng lại, rung hai cái rồi bắn tinh vào trong cô.

"Chủ nhân ..."

Đau quá, sưng tấy, côn ŧᏂịŧ của anh chặn lại trên vùng bụng phẳng lì không cho tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, bụng từ từ phồng lên, cô thậm chí không thở nổi.

Ninh Hách Thịnh chỉ nhìn chằm chằm bụng nhỏ dần dần nhô lên, khóe miệng nở nụ cười hài lòng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô.

"Xem ra tối nay tôi không thể cho em ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ yêu thích. Trong bụng phải giữ hết những thứ tốt đẹp này. Ngày mai không làm em, nhưng những thứ này không được phép chảy ra ngoài. "

Chỉ cần không đau, cái gì cũng tốt, cô cầu xin anh mau rút khỏi.

Sau khi bắn được nửa phút, anh cầm lấy trứng rung, rút

côn ŧᏂịŧ ra, nhanh chóng nhét đồ trong tay vào, chặn lại tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Côn ŧᏂịŧ ướt đẫm tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong hoa huyệt của cô, còn chưa có dấu hiệu mềm, anh cởi hết xiềng xích trên người cô, bắp đùi đau đớn khiến cô nhất thời không khép được hai chân lại, chỉ có thể chịu đựng cơn đau. Run rẩy và khóc trên giường.

Ninh Hách Thịnh kéo sợi xích quanh cổ cô kéo cô ngồi dậy.

“Quỳ xuống giường liếʍ cho anh, sau khi liếʍ xong nấu cơm cho em.”

Anh ra lệnh, nhưng anh cứ nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của cô, đột nhiên nghĩ nếu cô mang thai đứa con của anh thì sẽ như thế nào?

Điều ước này nhất định sẽ thành hiện thực, nhưng vẫn chưa đến lúc, thật vất vả mới làm được cô ấy, anh vẫn còn chưa tận hưởng hết đâu.

Ninh Lệ chống lại sự đau nhức, quỳ trên giường há to miệng ngậm côn ŧᏂịŧ của anh liếʍ sạch sẽ, bên tai nghe thấy tiếng thoải mái của chủ nhân, nhưng không cách nào khiến cô dễ chịu, cô chỉ có đau mà thôi.

Điều chủ nhân nói không bao giờ sai, anh muốn làm cô bất kể khi nào anh muốn, đau đớn kiểu này sẽ kéo dài có khi cả đời, cô thật sự không thể kìm lòng được, nó rất đớn, và cô sẽ chết mất.

Sau khi liếʍ sạch sẽ, Ninh Hách Thịnh xoa xoa tóc của cô khen ngợi, Ninh Lệ nước mắt lưng tròng nhìn lên.

"Chủ nhân, đừng làm em nữa được không? Ninh Ninh đau đến mức không chịu nổi"

Đối với anh, cái gọi là yêu cầu chỉ khơi dậy kɧoáı ©ảʍ trong lòng anh. Anh véo cằm ép cô ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy ý cảnh cáo trong ánh mắt của anh.

"Tại sao, em thấy khó chịu khi tôi làm em? Tôi đã nói em sinh ra để tôi làm, em không đủ tư cách để phản bác lại. Nghe lời. Đừng ép tôi. "

"Chủ nhân, Ninh Ninh thật sự rất đau, em không muốn."

Trong ký ức của cô chủ nhân không có hung dữ như vậy, anh luôn ôn nhu, ân cần với cô, cô cố gắng khôi phục lại ấn tượng với anh, khóc càng thêm đáng thương.

Bàn tay nắm cằm cô càng lúc càng mạnh, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi hất mặt đi.

"Vì em thật không nghe lời, đêm nay quỳ xuống. Đã lâu tôi không phạt em khiến em quên mất thân phận mình là gì."