Tù Lệ

Chương 12: Cô là ℕô ᒪệ (H)

Editor: Dâu

Anh tàn nhẫn ném cô xuống giường, Ninh Lệ khóc lóc không thoát ra được, anh nắm lấy chân cô rồi giật mạnh, mọi thứ đều là định mệnh, cô bị lật và khỏa thân trước mặt anh. Đối mặt với chủ nhân mà mình yêu quý nhất, cô bị xích sắt còng vào cổ, không cử động được.

“Chủ nhân… Chủ nhân, em không muốn, làm ơn, đau quá, Ninh Ninh đau quá.”

Cô khóc lớn, hy vọng có thể khơi dậy lòng thương hại của anh đối với chính mình, nhưng lại quên mất cô là nô ɭệ chỉ nghe theo mệnh lệnh.

Ninh Hách Thịnh kéo hai chân cô đến bên giường, tách hai chân ra, mở rộng cánh tay, kéo sợi dây xích treo trên tường xuống để cố định hai chân của cô.

Ninh Lệ nhìn hai sợi dây xích mà cảm thấy kinh hãi, lại nghe anh lạnh lùng nói:

"Em hẳn nên vui mừng? Vật này vốn là để tăng thêm tình thú. Ai ngờ cuối cùng lại để như vậy?"

Anh giơ tay tát mạnh lên cái đùi đau nhức của cô, mặc kệ cô đau đớn cầu xin thương xót, anh chỉ cảm thấy cả người tràn đầy lửa giận.

"Ai cho phép em nổi loạn chống lại tôi? Em đã quên tôi đã nói với em cái gì? Quên mất chính mình chỉ là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, phải không?"

Lời anh nói ra khiến cô vô cùng sợ hãi.

Ninh Lệ khóc lóc thú nhận lỗi lầm của mình, nhưng cô đau, sao không đau, muốn trốn tránh sao lại không thể che giấu, cô không biết từ ngữ anh nói ra là nhục nhã như thế nào nhưng từ nhỏ cô đã nhận biết bốn chữ nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© này phải làm gì.

Một lọ thuốc bôi trơn được bóp chặt tại nơi giao nhau giữa hai người. Ninh Hách Thịnh nắm chặt côn ŧᏂịŧ đã cứng lại không thể chờ đợi để nhét vào, âʍ ɦộ hồng hồng của cô gái bị anh bóp mạnh, mạnh cắm vào.

Ninh Lệ nắm lấy ga giường dưới thân, trợn to hai mắt, cả người đều không dám dùng lực, từng chút từng chút siết chặt hạ thể, chỉ còn tổn thương và đau đớn.

Cảm giác xé rách ngày càng lớn, miệng cô há ra, dầu bôi trơn chỉ khiến anh dễ vào mà không khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, bản thân cô cũng không chịu nổi chuyện lớn như vậy.

“Ô,..hức, chủ nhân.”

Giọng nói nức nở cầu xin của cô bị anh làm lơ, chỉ nhìn chằm chằm vào cái huyệt bên dưới, nhìn xem nó bị anh mở rộng ra sao, chính mình bồi dưỡng dồ vật này mười mấy năm, không phải là chỉ chờ giây phút này sao? Làʍ t̠ìиɦ với cô mỗi này, chết tiệt, chết tiệt!

Cô chịu không nổi, chỉ có thể lựa chọn cầu xin sự thương xót, nhưng người đàn ông mặc kệ tình cảm của cô, chọc tới chọc lại, cũng không khá hơn lần đầu, ngược lại càng trở nên khó chịu, cô nhắm chặt mắt, nước mắt chỉ rơi, chảy vào lỗ tai của ta.

“ô ô, hức… ah.”

Không thể chịu đựng được, cô chọn cách khóc thật to.

“Câm miệng!”

Tiếng kêu bên tai mềm mại câu dẫn, suýt nữa làm anh bắn ra, anh nhéo đùi cô, sức lực rất lớn, thật muốn ăn cô vào bụng, khiến cô không thể kêu được nữa!

Ninh Lệ sợ hãi, nhưng điều này không thể ngăn được cơn đau dưới cơ thể, một sợi xích lạnh lẽo buộc vào cổ, cô khó khăn kéo dây xích đứng dậy.

"Chủ nhân, em cảm thấy rất đau, không muốn, làm ơn, em không muốn ..."

Mặc cho cô đáng thương van xin , nam nhân vẫn lựa chọn tiến lên, không lùi bước cùng với dầu bôi trơn, anh đâm gần hết vào.

"Tê...".

"aa...ah..."

Ninh Lệ xương cốt muốn vỡ ra, cô nhìn màn giường màu hồng phấn, trong đầu nhớ đến khi còn nhỏ anh đem cô ôm vào trong lòng sủng như thế nào.

Không gì có thể ngăn được nỗi tuyệt vọng trong lòng cô, lời nói của anh sẽ không bao giờ sai, ngày nào cũng phải làm bản thân, ân ái với chính mình, cô sẽ chết, sẽ đau đến chết, cứu cô, đến cứu cô... ai có thể hãy đến, cứu cô.

Vẫn còn một phần nhỏ của côn ŧᏂịŧ lộ ra bên ngoài, nó không có ý định chọc vào, suýt nữa thì bắn bắn. Rõ ràng đã đẩy mở lỗ tử ©υиɠ rồi nhét vào, sợ sẽ cắm hỏng.

Anh bắt đầu kéo hai chân cô ra vào, nhắm mắt thở dài thoải mái, sự ra vào chậm rãi khiến anh cảm nhận rõ ràng vách thịt non mềm đang ôm lấy anh như thế nào, hút kẹp lấy qυყ đầυ.

Anh vẫn muốn ở trong cái huyệt thoải mái này thêm một lúc nữa, nhưng lại không muốn ra sớm như vậy, cố chịu đựng du͙© vọиɠ của mình mà dừng động tác ra vào, cuối cùng anh cúi đầu xuống, nhìn cô gái đang khóc, tiếng nức nở sụt sịt, khuôn mặt tái nhợt vì đau.

Trên bụng anh là những vết lồi lõm của đồ vật, đnags thương nhìn anh, cái nhìn này cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhiều ham muốn tìиɧ ɖu͙© thay thế trong lòng anh.

Ánh mắt quan tâm cúi xuống, ôm lấy eo vỗ về lưng cô, giọng nói dịu dàng vọng lại từ bên tai cô.

"Khóc gì? Em đã được sinh ra để tôi làm như vậy, mặc dù có chút sớm, nhưng em phải thích ứng trước, nghe lời, mỗi ngày tôi sẽ làm, sẽ không còn đau nữa."

Lại một lần nữa luân hãm trong sự dịu dnagf của anh, cô đã khóc rất thảm hại trong vòng tay của anh.

"Ninh Ninh đau quá, em sẽ chết, nó thực sự đau... em không thể di chuyển bên dưới, hức."

Đau đớn hoàn toàn phá hủy cô, tất cả cảm xúc đều biến thành buồn bực. Ninh Hách Thịnh cười xoa bầu ngực trắng muốt của cô.

"Ngoan, hôm nay để tôi làm, ngày mai sẽ không làm nữa, để cho em nghỉ ngơi một ngày."

Sau đó mỗi ngày đều làm, ngay cả khi ngủ cũng cắm vào.