Editor: Dâu
Ninh Hách Thịnh đi làm, một mình Ninh Lệ nằm trên giường, ngay cả cử động đùi cũng đau, đau đến mức muốn đập vào tường, thân dưới như muốn tách ra thành hai nửa.
Cô không nhịn được khóc, không dám khóc quá to, chỉ khóc vì đau trong người, vừa nghĩ đến chuyện làʍ t̠ìиɦ, cô lại có một nỗi sợ hãi sâu sắc, dùng thứ mà cô từng thích nhất, đi vào cơ thể cô.
Cô vừa ngủ vừa khóc, ngủ suốt một ngày.
Khi tỉnh dậy lần nữa, thời gian trên tường đã chỉ ra rằng chủ nhân sẽ về nhà sớm.
Thuốc mỡ có tác dụng rất tốt, nhưng dù vậy, nó vẫn không thể giảm bớt cơn đau.
Cô lăn lộn quỳ trên giường, từng bước bò về phía cửa, cuối cùng dừng lại ở hành lang.
Nhìn thời gian trên tường, cô bắt đầu thầm đếm, đây là thời gian mỗi ngày cô mong đợi nhất, đó là chờ chủ nhân trở về.
Ba phút sau, khóa cửa xoay chuyển, gió lạnh từ tầng hầm thổi tới, người đàn ông đóng cửa lại, cô nở nụ cười rạng rỡ.
“Chủ nhân, chào mừng về nhà.”
Dáng vẻ này hoàn toàn không giống với người tối hôm qua vừa khóc vừa chạy trốn bên cạnh anh, phải nói là cô được huấn luyện rất tốt.
“Ngủ một ngày?”
Cô gật đầu, cúi đầu dùng miệng đặt ngay ngắn đôi giày anh đã cởi ra, Ninh Hách Thịnh đột nhiên ngồi xổm xuống phía sau cô, mở mông ra nhìn.
Ninh Lệ cố hết sức nhấc mông lên để anh nhìn rõ, vết sưng tấy đỏ rõ ràng đã đỡ hơn, nhưng đùi cô lúc nhấc lên lại đỏ xanh, sờ vào có lẽ rất đau.
Nghĩ đến đây, Ninh Hách Thịnh vỗ mạnh vào đùi cô, Ninh Lệ kêu lên một tiếng đau đớn, hai chân lập tức quỳ xuống đất.
“Chủ nhân… Chủ nhân đau.”
Anh cười chọc ngón trỏ vào, hoa huyệt đã khô ráo, đem cô khóc thành tiếng, quỳ trên mặt đất bắt đầu bò về phía trước, cơn đau khiến cô mất tự chủ mà trực tiếp lao nhào về phía tường tường.
"rầm".
Ninh Hách Thịnh rút nửa ngón trỏ ra, vòng tay qua cổ cô, xoay người cô lại.
“Đau không, để tôi xem.”
Bị giọng nói dịu dàng của anh truyền đến, Ninh Lệ cảm thấy mình làm sai, không nhịn được lại khóc.
“Chủ nhân… Chủ nhân, phía dưới đau, đừng đút vào, đùi cũng đau , thật sự rất đau .”
Ninh Hách Thịnh nhìn cô khóc, trên mặt không có thêm một tia thương hại nào. Chờ cô khóc xong, thản nhiên nói:
“Nhưng hôm nay tôi vẫn muôn slamf em, làm sao bây giờ?”
Cô sợ tới mức choáng váng đầu, lắc đầu nguầy nguậy nói không nên đầy nỗi sợ hãi.
“Ô, chủ nhân, Ninh Ninh đau quá, đừng… thật sự đừng.”
Anh cười.
“Em không thể quyết định, Ninh Ninh.”
Cô rất sợ hãi khi phải chịu đựng cơn đau bị xé rách một lần nữa, nó gần như trở thành cơn ác mộng đối với cuộc đời cô, thậm chí còn nghĩ rằng mình thà bị gϊếŧ còn hơn chết vì làʍ t̠ìиɦ.
“Ô...hức, em không muốn!”
Cô sợ đến mức khơi dậy ham muốn thú tính của Ninh Hách Thịnh, anh muốn đè cô xuống dưới thân mình và bắt đầu làʍ t̠ìиɦ ngay bây giờ.
"Nếu như vậy, chúng ta làm ngay bây giờ. Tôi không thể chờ đợi lâu hơn. Chờ lát nữa bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chính là bữa tối của em. Tôi sẽ bắn nó vào miệng em, đem em nuốt xuống toàn bộ."
"Chủ nhân, chủ nhân em không cần! Làʍ t̠ìиɦ rất đau... làm ơn. ”
Thấy anh định túm lấy mắt cá chân của cô, Ninh Lệ đứng dậy trước, chạy nhanh vào phòng.
Mặc kệ hai bên đùi đang đau cũng không quản, cô không biết mình đang đi đâu, nhưng cô không muốn bị làm nữa chứ đừng nói đến tìиɧ ɖu͙©, làm cái gì cũng được chỉ cần không làʍ t̠ìиɦ. Loại đau đớn này, cô không muốn nếm thử lần nữa.
"Hức, em không muốn, em không muốn nữa."
Căn phòng lớn như vậy, chính là một cái l*иg hoàn hảo, cô không thể ra khỏi nơi này, người đàn ông lạnh lùng nhìn cô chạy tới góc giường, ngồi xổm ở đó run rẩy, nước mắt rơi như mưa, trên mặt lộ ra sợ hãi.
Anh đứng dậy đi từng bước về phía cô, trên mặt đất không phát ra tiếng động, nhưng mỗi bước anh đi về phía cô lại âm thầm như quỷ.
“Chủ nhân, chủ nhân… A!”
Anh duỗi ra móng vuốt, nắm lấy tóc cô vén lên, hai mắt lạnh lùng nhìn nhau . Trừ bỏ du͙© vọиɠ đối với anh cô chỉ là một con búp bê do anh điều khiển theo ý muốn.
"Không có lựa chọn, hôm nay tôi sẽ làm chết em!"