Tù Lệ

Chương 5: Bị ngón tay đâm thủng (H)

Editor: Dâu

Ngón tay anh hoàn toàn không chạm vào được, khi chạm vào phần thịt mềm bên trong, tất cả những gì cô cảm thấy là đau đớn.

“Đau, đau quá, chủ nhân!”

Cô ngay cả thở cũng quên mất, đứng thẳng người theo bản năng tránh né ngón tay của anh.

“Đừng… thật sự rất đau!”

Cô nâng mông lên giãy dụa hướng lên trên, hành động này quả nhiên khiến anh tức giận, làm sao có thể cho phép nô ɭệ biết phản kháng, lấy tay tát thật mạnh vào mông cô.

"Bốp! "

"Aaaa...... "

" Im lặng, thành thật chịu đựng! Bằng không để cho em thêm đau. "

Cô rất ddau nhưng lại sợ anh quở trách, ôm lấy thân thể run rẩy, ngừng giãy dụa, vẫn sợ hãi, bồn chồn với ngón tay trong cơ thể, cầu xin anh với đôi mắt của mình.

"Chủ nhân ... Ninh Ninh đau, đừng đâm Ninh Ninh, được không? Thật sự rất đau, ô ô ..."

Thay vì rút ra, anh lại chọc vào, ấn vào vai cô để ngăn cô cố gắng đứng lên.

"Đây là chuyện mà em phải trải qua. Chỉ sau cơn đau này, sau này em mới có thể cảm thấy thoải mái, hiểu không?"

Cô không muốn và cũng không muốn hiểu. Cô ý thức được mình không thể chống lại chống lại. Không thể ngăn chặn loại đau đớn này.

“Em không muốn, em không muốn… Chủ nhân, đừng chọc vào bên trong nữa.”

Đôi mắt anh hơi híp lại, du͙© vọиɠ sưng tấy nhất thời khiến anh cố chấp có chút không thoải mái.

“Chậc, không nói nhiều, cố gắng chịu đựng."

Một tay đè lên vai cô, ngón tay hung hăng chọc vào, xuyên qua côn ŧᏂịŧ non mềm chưa từng vào, lỗ hổng chặt chẽ kẹp lấy ngón tay anh rất chặt, anh trực tiếp chọc thủng màиɠ ŧяiиɧ của cô.

"Ah...ah...."

Máu từ từ rơi ra từ tay anh và nhỏ xuống tấm thảm Ba Tư trắng mềm, tạo thành một sự tương phản rõ nét có thể nhìn thấy bằng mắt thường, màиɠ ŧяiиɧ của cô đã bị ngón tay anh chọc thủng.

“Đau, đau… Đau quá.”

Ninh Lệ không dám nhúc nhích, nắm lấy áo sơ mi trên ngực, khóc thương tâm nói:

“Chủ nhân, đau quá, mau ra, mau ra đi. Ninh Ninh đau… ”

Người đàn ông trước mặt bật cười, nhìn bộ dạng của cô, cô càng khóc lại càng khơi dậy anh muốn hung hăng làm cô.

“Tiểu dâʍ đãиɠ, sẽ làm em thoải mái, khóc cái gì, đợi chút nữa em còn cầu xin tôi làm em.”

Cô không thể tưởng được đã lâu như vậy, cô chưa từng bị xé rách đau đớn như vậy, cô không muốn nghĩ về nó một lần nào nữa.

"Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân ..."

Cho dù đau đớn, anh là người duy nhất cô có thể tin tưởng thời điểm này.

Ninh Hách Thịnh rút ngón tay dính đầy vết máu của cô ra, đặt ở bên miệng cô.

“Liếʍ sạch sẽ máu trinh của em.”

Cố không biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng ít nhất anh không chọc vào bên trong hạ bộ của cô nữa, cô thè lưỡi ra liếʍ những ngón tay mảnh khảnh của anh một cách cẩn thận. Máu có vị không ngon.

Ninh Hách Thịnh hơi ngẩng đầu lên, chọc ngón tay vào cổ họng, càng chọc mạnh hơn xem ép cô ngẩng đầu lên đến nghẹt thở trong cổ họng như thế nào.

Anh đưa cô vào phòng tắm rửa sạch sẽ bên dưới ngâm mình trong nước ấm rồi dễ dàng đẩy cái máʏ яυиɠ phía dưới cô vào.

Vẫn còn đau, Ninh lệ không dám thở mạnh, dùng hai tay giữ chặt thành bồn tắm, cảm giác máʏ яυиɠ được đẩy vào.

"Ừm ... Chủ nhân, đừng ..."

Ngón tay chạm vào chỗ đau nhất, lúc này cũng rút ra, cô thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông véo lên bầu ngực trắng sứ của cô, không nhẹ nhàng mà mạnh bạo, nhào nặn thành nhiều hình dạng khác nhau.

“Tiểu dâʍ đãиɠ, chờ lát nữa em sẽ quỳ xuống cầu xin tôi, lúc đó chính mình cảm thụ mình dâʍ đãиɠ như thế nào.”

Cô thở phì phò, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, đau đớn cùng sảng khoái bị cọ xát.

Ninh Hách Thịnh nới lỏng bộ ngực non nớt của cô, xoay người bước ra ngoài.

“Bò ra ngoài.”

“Ưm, dạ.”

Thân thể ướŧ áŧ, vừa chảy nước vừa bò, dâʍ đãиɠ ra khỏi bồn tắm, anh vươn tay lên lấy điều khiển, điều chỉnh nhiệt độ cao hơn.

Anh ngồi ở trên sô pha, tựa lưng lười biếng nhìn cô.

“Lại đây hầu hạ tôi.”

“Dạ.”

Côn ŧᏂịŧ to dài thoát ra khỏi qυầи ɭóŧ, hiện trước mắt cô có màu xanh tím, nội tiết tố đàn ông của anh tràn vào khoang mũi của cô, cô mạnh mẽ há miệng, ngậm lấy qυყ đầυ liếʍ láp.

Anh hưởng thụ cô ngậm côn ŧᏂịŧ mình, giơ tay bấm nút điều khiển.

Trứng rung trong cơ thể cô đột nhiên rung lên khiến cô giật mình, vội vàng buông côn ŧᏂịŧ của anh ra mà kêu lên, côn ŧᏂịŧ căng trướng khó chịu, cô chưa từng chạm vào loại này thì làm sao có thể chịu được cú sốc của nó.

"Ừm... a! ngứa quá, chủ nhân, đừng ... Ninh Ninh khó chịu quá."

Đôi mắt rực lửa nhìn thẳng vào khuôn mặt quyến rũ của cô, áp đầu cô vào côn ŧᏂịŧ của anh, ra lệnh.

"Liếʍ, vừa làm vừa liếʍ, nửa tiếng không làm tôi bắn ra, thì hôm nay em ngủ với trứng rung cả đêm. ”