Editor: Dâu
Ninh Lệ rơi vào trong đống búp bê, xung quanh là đủ loại búp bê, cô mở hai tay ôm búp bê vào lòng, tham lam hút không khí.
Đây là gu thẩm mỹ của chủ nhân.
Cô vô thức kẹp chặt hai chân, bắt đầu cọ xát, nghĩ đến việc giúp anh cho cái đó vào cổ họng như thế nào, bàn tay to chơi đùa bộ ngực của cô, hạ thể ẩm ướt cũng dần dần mở rộng ra.
"Chủ nhân ... Chủ nhân ..."
Tiếng thở dốc trong miệng không ngừng vang lên, phản ứng không thể giải thích được khiến cô cảm thấy khó chịu, thân dưới ướŧ áŧ, nhầy nhụa và có chút khó chịu.
Cô đưa tay sờ sờ, nhớp nháp, đưa lên ngón tay nhìn xem, đột nhiên nhớ tới lời chủ nhân nói, anh nói thứ này gọi là dâʍ ŧᏂủy̠, là do cô quá dâʍ đãиɠ mới chảy ra.
Hừm ... nhưng thật khó chịu và ngứa ngáy.
Đùi không kìm được mà cọ xát lần nữa, mặt đỏ bừng thở hổn hển.
Không nghĩ tới, mọi thứ đều được camera ở góc trần nhà ghi lại một cách rõ ràng.
Dường như sau một giấc ngủ dài, khi cô mệt mỏi mở mắt ra thì đã thấy mình ở trên giường rồi, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, đang nhìn qua cuốn sách vẽ của cô trên tay.
“Chủ nhân.”
Cô nhận ra mình đã ngủ bao lâu, lo lắng rời khỏi giường, quỳ trên mặt đất bò tới xin lỗi.
“Xin lỗi chủ nhân, Ninh Ninh ngủ quên không thể đón chủ nhân về.”
Cô lo lắng làm sai, giống như đã mắc phải sai lầm to lớn nào đó, quỳ trên mặt đất xoa xoa chân anh để thừa nhận lỗi lầm của mình.
Ninh Hách Thịnh đặt quyển tập vẽ trong tay xuống, nghiêng đầu sang trái, vươn ra giữa hai chân của cô, dùng ngón chân chà xát lên hoa huyệt của cô, dò hỏi:
"Hôm nay phát tình? Phía dưới chảy nước sao?"
Cô lại bị anh chạm vào chỗ mẫn cảm:
"Ưm… có, có, chảy nước, nphía dưới Ninh Ninh rất khó chịu.”
Cô không chỉ động đậy mông cọ xát ngón chân anh, hoa huyệt cũng dần dần được dưỡng ẩm thấm ướt ngón chân.
Khóe miệng anh cười khẩy, duỗi chân lại.
"Đem dâʍ ŧᏂủy̠ của em liếʍ sạch sẽ."
"Dạ."
Cô cúi đầu, liếʍ kỹ ngón chân và ngón tay của anh, cẩn thận không buông.
Anh vẫn ung dung ngồi khoanh tay, nhìn biểu hiện của cô. Nhìn họ giống như một bức tranh, bên trong là chủ nhân cao cao tại thượng đang nhìn nô ɭệ ngoan ngoãn, nghe lời của mình.
“Ninh Lệ.” Anh gọi tên cô.
Ninh Lệ ngẩng đầu cười ngu ngơ.
“Chủ nhân.”
“Em có biết tại sao tôi lại đặt cho em cái tên như vậy không?”
“Dạ… chủ nhân nói trước đây em là nô ɭệ của chủ nhân, cho nên gọi em là Ninh Lệ. ”
Rõ ràng là cô không biết điều đó có nghĩa là gì.
Ninh Hách Thịnh ngồi dậy, cúi người nhéo cằm cô nâng lên, lười biếng, tự tin, kiêu ngạo.
“Em là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©, nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của tôi, chính là để tôi phát tiết, mọi chuyện tùy tôi, em biết không?”
“Dạ hiểu, Ninh Ninh là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của chủ nhân, Ninh Ninh phải bị chủ nhân phát tiết. ”
Hai chân của cô khó chịu cọ xát, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt tròn đầy khao khát anh.
Anh nới lỏng cằm cô và lấy một quả trứng rung hình bầu dục màu tím trên bàn bên cạnh.
“Hôm nay tôi mang quà cho em. Đến xem đây là gì?”
Ninh Lệ ngẩng đầu lắc đầu.
“Em không biết.”
“Nhận lấy.”
Cô đưa tay ra, thận trọng đỡ lấy, tò mò quan sát đồ vật bên trong.
Một giây tiếp theo, có một sự rung chuyển đột ngột, cô run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn vững vàng chống đỡ để nó không rơi xuống đất.
“hức, chủ nhân, nó chuyển động rồi.”
Đôi tay run rẩy tê dại. Cô không biết tại sao, khó hiểu ngước lên nhìn anh, chỉ thấy một thứ giống như một chiếc điều khiển từ xa trên tay.
Ninh Hách Thịnh thích thú nhìn phản ứng của cô.
"Thứ này nhét vào hoa huyệt của am, chặn lại dâʍ ŧᏂủy̠ của em, sẽ khiến em hết khó chịu."
Anh ấn công tắc, quả trứng màu tím ngừng rung, anh cầm lấy từ trong lòng bàn tay cô, kéo cô vào trong lòng, dễ dàng ôm cô ngồi trên đùi anh, banh rộng hông cô lên hai chân của anh.
“Thứ này gọi là trứng rung, em có biết không?”
Ninh Lệ nằm xuống ôm anh gật đầu.
“Ừm… Ninh Ninh đã biết.”
Ngón tay anh chạm vào hoa huyệt của cô, còn chưa có động mà đã ướŧ áŧ vậy rồi.
Anh tưởng tượng những thứ đó được nhét vào tiểu huyệt cô, nhìn thấy vẻ ngoài say mê và quyến rũ của cô.
“Nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© sắp bị làm, phải khai phá thân thể trước, trước tiên đem nới lỏng tiểu huyệt đã.”
Trong mắt không rõ du͙© vọиɠ , anh càng ngày càng bốc hỏa, vươn tay ra.
Ninh Lệ vẫn không hiểu, vô thức vặn vẹo hông.
“Chủ nhân, muốn nới lỏng tiểu huyệt như thế nào… ưʍ.”
“Để tiện cho việc làʍ t̠ìиɦ, đương nhiên phải chọc vào bên trong trước.”
Giọng anh trở nên khàn khàn, ngón tay không thể chờ đợi được nữa, cắm ngón tay vào bên trong.
Mặc dù anh còn muốn chọc cô bằng thứ gì đó ở dưới, nhưng anh sợ rằng sẽ trực tiếp làm cô đau đến chết đi sống lại, đề phòng từ từ mở rộng ra thì tốt hơn.
Cô vẫn đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ vừa mới bị ngón tay đút vào, cũng không biết lớp màng trong miệng anh là gì, cho đến khi càng ngày càng giãn ra, ngón tay đã cắm vào hoa huyệt chặt chẽ của cô, làm cô cảm thấy đau đớn.
Dâu: Mía, ông n9 bệnh hoạn vch.