Editor: Dâu
Anh nhìn xuống cô gái đang vò quần mình, giơ một chân lên rồi bước lên thành bồn tắm.
Ninh Lệ cúi đầu, há miệng liếʍ mu bàn chân của anh.
Hành động này không phải anh dạy cô mà là tự nhiên, cô thích làm, liếʍ láp khắp nơi trên cơ thể anh, như thể đó là tính chiếm hữu độc nhất của loài mèo, chỉ muốn gán ghép anh cho cô.
Cô vươn đầu lưỡi liếʍ láp cẩn thận, không buông tha giữa hai ngón chân, nhưng người đàn ông ở trên đầu nhìn cô bất động, không từ chối, thậm chí rất thích thú.
Anh nhấc chân cởϊ qυầи bên ngoài bồn tắm, bồn tắm rộng lớn hoàn toàn có thể chứa được hai người, mực nước vì sức nặng mà tràn ra rất nhiều, anh dựa vào bồn tắm, kéo cô vào lòng, quay lưng lại. Cô giang hai chân, dùng ngón tay vòng quanh hoa huyệt.
“Hừm… Chủ nhân.”
Ninh Lệ muốn quay đầu lại, tóc ngắn đen nhánh dính hai bên gò má, cái miệng anh đào nhỏ nhắn bĩu ra, hai chân không chịu nổi muốn xích lại gần nhau.
Anh trầm giọng ra lệnh:
"Tự xoa ngực."
"Dạ..."
Phía dưới lại bắt đầu khó chịu. Hai tay nhỏ bé nắm lấy bộ ngực đang phát triển. Trẻ con bình thường phát triển chậm, nhưng cô lại là bởi vì sự nhào nặn của anh mỗi ngày, bầu ngực đã dần trở nên lớn hơn, cô không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ thích thú trong miệng.
Thực ra, cô cảm thấy không thoải mái, ngực đnag phát dục rất đau, nhưng cô không để tâm, chỉ cần ánh mắt thưởng thức của anh là được.
“Hừ… ừm, chủ nhân, bên dưới Ninh Ninh ngứa quá… Chủ nhân.”
Đôi mắt đen khẽ nheo lại, tuy không thể nhìn thấy từ góc độ này nhưng có thể cảm nhận được bộ dạng dâʍ đãиɠ của cô, thân dưới cũng dần dần cứng lại.
Ngón tay dừng lại ở hoa huyệt ẩm ướt, cho dù hòa với nước ấm trong bồn tắm, vẫn có thể cảm nhận được cô chảy ra bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠.
“Thật dâʍ đãиɠ.”
Anh chậm rãi chọc ngón tay vào tiểu huyệt, chắc là do đang ở trong nước, lần này thì cô không kêu đau nữa nên dễ dàng tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
“Ừm… Ninh Ninh là đồ dâʍ đãиɠ, ah... chủ nhân.”
Cô vẫn đang tận hưởng, ngón tay càng lúc càng vào sâu, làm cô cảm thấy đau đớn.
"Đau quá! Chủ nhân đau! Đừng ..."
Theo bản năng bắt đầu giãy dụa, huyệt khẩu chặt chẽ chưa phát triển, ngón tay mỏng manh như vậy sẽ không có tác dụng, bên trong chặt chẽ đến mức rất khó nhét vào.
Sự giãy giụa của cô khiến nước bắn ra tung tóe, Ninh Hách Thịnh cau mày rút ngón tay ra, vỗ vào đùi cô.
“Bốp!”
Một tiếng vỗ giòn giã, cặp đùi non mềm, trắng nõn bằng mắt thường đỏ lên, Ninh Lệ không dám la lên, nức nở nói lời xin lỗi.
“Thực xin lỗi, chủ nhân… em xin lỗi.”
Ninh Hách Thịnh bóp vai xoay người cô lại, đè đầu cô xuống.
“Hầu hạ tôi.”
Côn ŧᏂịŧ thô to chọc thủng nước, lộ ra gần hết. Ninh Lệ cúi đầu dùng miệng, nhưng nghe anh lạnh lùng nói.
“Sử dụng bộ ngực của em đi.”
Cô có thể hiểu rất rõ cảm xúc của anh, giọng nói này đang không vui rồi nên lúc này cô phải thật cẩn thận.
“Dạ.”
Cô lấy tay nắm bầu ngực kẹp côn ŧᏂịŧ của anh, bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Với sự bôi trơn của nước nên lần này không quá khó, ấn xuống qυყ đầυ sẽ thọc luôn lên miệng, cô há miệng thè lưỡi ra liếʍ lấy qυყ đầυ.
Ninh Hách Thịnh thoải mái thở dài, chống hai tay vào thành bồn tắm, ngẩng đầu nhắm mắt hưởng thụ, cảm nhận được thái độ phục vụ điêu luyện của cô.
Sau bao nhiêu năm rèn luyện, cuối cùng thành quả cũng đến, anh sẽ có thể tận hưởng nó trong tương lai.
Đôi môi mỏng nhếch lên, nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng nghiêm túc của cô, lâu lâu lại thè lưỡi liếʍ qυყ đầυ của anh, bé ngoan của anh.
Gần như lên xuống mấy trăm lần, eo đau nhức, hai bên ngực đỏ bừng, nhịn không được, đơn giản dùng miệng giúp anh giải quyết du͙© vọиɠ vẫn chưa tắt.
Nhìn thấy mục đích của cô, côn ŧᏂịŧ bị cô ép chặt cổ họng, nhịn không được nữa, đè đầu bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.
“Nuốt sạch cho tôi.”
Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn nhiều hơn lúc sáng, cô nuốt bảy tám ngụm mới ăn hết, thế nhưng anh ấn đầu cô, không cho nhả ra, một lúc sau mới buông để cô có thể thở.
Anh ngẩng đầu hít sâu một hơi, chậm rãi mở mắt ra nhìn cô.
“Uống đi.”
Đôi mắt to tròn sáng lên, cô đột nhiên bị một tia nước trong miệng phun ra, theo bản năng nuốt xuống hết thảy, đây là nướ© ŧıểυ buổi sáng của chủ chủ nhân, thỉnh thoảng cô có uống vài lần, miễn là đưa cho cô, cô sẽ uống hết.
Lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lớn hơn lượng vừa rồi, nửa phút sau cô mới uống xong, bụng đã trướng lên, lưng đau nhức không còn khí lực.
Sau khi liếʍ láp qυყ đầυ, Ninh Hách Thịnh ôm cô lau sạch sẽ, mùi sữa tắm lan tràn trên người hai người, bàn tay to của anh vuốt ve cô không buông, nhẹ nhàng mà tinh tế.
Sau khi tắm rửa xong, anh kéo áo choàng tắm lên, mặc vào người, Ninh Lệ quỳ trên nền gạch lạnh lẽo sáng bóng, nghe anh nói:
“Đánh răng xong, ra ngoài ăn sáng.”
Một nụ cười tươi rói xuất hiện trên mặt cô.
"Dạ."
Cô quỳ xuống sàn đánh răng cẩn thận. Kem đánh răng có vị bạc hà rất mát. Bàn trang điểm bình thường ngắn hơn, thuận tiện hơn cho cô. Ngoài việc đứng đi lại dưới sự chỉ dẫn của anh, cô đã quen với kiểu quỳ gối này.
Sau khi đi ra ngoài, anh đã nấu xong bữa sáng, nhìn cơ thể cô đang ướt đẫm, những giọt nước trên tóc nhỏ xuống đất.
Ninh Hách Thịnh đặt đĩa trứng rán lên bàn, tóc cô vẫn chưa khô, đôi mày sắc bén của anh bất giác ấn xuống, khí chất lạnh đi mười phần.
“Đứng lên, ngồi lại đây ăn.”
Ninh Lệ đứng dậy, quỳ một hồi lâu, bước đi không vững, run như chim cánh cụt, bước tới ngồi trên chiếc ghế đẩu, trên bàn bày đầy những món chiên do chính tay anh làm. Bánh mì trứng và một số món xào.
Ninh Hách Thịnh mở ngăn kéo, lấy máy sấy tóc đen từ trong đó ra, sấy khô mái tóc ngắn của cô.
Với tiếng gió vo ve bên tai, cô cắn miếng bánh mì mềm, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Tiếng gió biến mất, cô quay đầu lại và mỉm cười ngọt ngào.
“Cảm ơn chủ nhân.”
Chỉ có một tiếng đáp lại thật thấp, anh bước đến bên cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
“Chờ tôi ở nhà, buổi tối tôi sẽ mang cho em thứ khác.”
Trong mắt anh hiện lên một nụ cười khó hiểu.
Ninh Lệ mỉm cười gật đầu.
"Chủ nhân đi đi, Ninh Ninh chờ chủ nhân trở về."