Tù Lệ

Chương 6: Ai cho em lá gan đấy? (H)

Editor: Dâu

Cô há to miệng hết mức có thể, nhét chặt qυყ đầυ to lớn vào cổ họng, siết chặt lấy qυყ đầυ của anh.

Miệng đau nhức, thời gian treo trên đồng hồ trên tường còn khoảng nửa giờ nữa, còn một phút nữa.

Trứng rung trong cơ thể cô không ngừng vang lên, nước dưới thân tràn ra, nhỏ giọt ướt đẫm sàn nhà, chảy xuống thảm cách đó không xa, nhuộm một mảnh ẩm ướt, ngứa ngáy không rõ cảm giác, khiến cô mạnh mẽ xoa xoa hai chân. Cố gắng giảm bớt.

Cô cô gắng ấn vào sâu trong miệng, nhưng người đàn ông vẫn không định bắn tinh.

Ninh Hách Thịnh đã kìm chế muốn xuất tinh, động tác miệng thành thạo suýt chút nữa khiến anh không thể kiềm chế được mà khàn cả giọng.

“Chậc chậc, nửa giờ rồi.”

Ninh Lệ ngẩng đầu, cổ họng thật sự bị côn ŧᏂịŧ làm cho đau, ứa nước mắt nhìn anh.

“Thực xin lỗi, chủ nhân.”

Anh lại đè đầu cô.

“Không sao, nhất định phải có trừng phạt, bữa tối hôm nay của em chính là ăn tih dịch.”

Anh ấn mạnh xuống, qυყ đầυ đâm xuyên vào miệng cô. Kẹp và kéo tóc cô lên và xuống, như thể đó chỉ là một con búp bê tìиɧ ɖu͙© bằng miệng, Ninh Lệ chỉ đỏ mặt , nức nở để anh làm.

Sau hơn mười lần vuốt ve, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn vào thực quản của cô, một lượng lớn tϊиɧ ŧяùиɠ tràn vào trong bụng cô.

Nó là bữa tối của cô.

Cô cẩn thận liếʍ sạch phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại, như thể một bữa ăn ngon, nuốt hết vào trong.

Ninh Hách Thịnh hài lòng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, híp lại đôi mắt sắc bén thoải mái.

"Mau liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ của em trên mặt đất đi, chúng ta đi ngủ. Máʏ яυиɠ của em không thể tắt được. Em liếʍ bao nhiêu cũng được, tùy em."

"Dạ."

Cô cúi xuống, mùi nước nhỏ giọt trên mặt đất, một mùi mờ nhạt quanh chóp mũi, khổ sở nhất là phái trước liếʍ xong, phía sau lại chảy xuống.

Cô phải học cách kiểm soát dâʍ ɖị©ɧ của mình, nếu không cô phải tiếp tục liếʍ nó.

Ánh mắt như thiêu đốt của Ninh Hách Thịnh chăm chú nhìn vào khuôn mặt cô, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng và dịu dàng, đầu lưỡi vươn ra liếʍ láp trên mặt đất như một con chó, ngoan ngoãn như thú cưng, hơn hết phải nghe lời.

Ninh Lệ kẹp chặt tiểu huyệt, cuối cùng cũng không chảy nữa, bên trong sũng nước đến khó chịu, quỳ rạp trên mặt đất đáng thương nhìn anh.

“Chủ nhân, Ninh Ninh liếʍ xong rồi, phía dưới thật khó chịu, tiểu huyệt ướt nhẹp ra rất nhiều nước.”

Học được lời nói của anh, cô không biết là loại ngôn ngữ xúc phạm gì, cô chỉ nghĩ làm thế nào để anh hài lòng.

Ninh Hách Thịnh đưa tay sờ lên mặt cô, đặt lòng bàn tay rộng ở bên mặt cô, theo bản năng nghiêng đầu xoa xoa.

“Đó là lúc em phát tình, bình thường, em phải học, để sau này tùy thời tôi có thể làm em.”

“Ah ...... Ninh Ninh sẽ học, để chủ nhân bất cứ lúc nào có thể làm em."

Anh vỗ nhẹ vào mông cô rồi bế cô lên.

" Vậy thì đến giờ đi ngủ. Để trứng rung cả đêm. Yên tâm, lượng điện vẫn còn rất nhiều, em đừng mong đêm nay ngủ được. "

Vừa nói, Ninh Lệ nằm trên giường cọ xát đùi, cô càng chà xát mạnh thì nước càng chảy ra nhiều hơn.

Trứng rung trong cơ thể không ngừng lay động vách thịt mềm mại của cô, càng vào bên trong càng là chỗ nhạy cảm nhất, đau đớn, nhưng mà rung lên thì thật là ngứa.

“Thật khó chịu… Ừm, chủ nhân, bên dưới ngứa ngáy , cứu Ninh Ninh, Ninh Ninh thực khó chịu.”

Anh cũng không thoải mái , nghe cô rêи ɾỉ, côn ŧᏂịŧ lại giương lên cao, anh thực sự muốn hung hăng mà đâm chết cô.

"Bốp! "

Anh dùng tay vỗ mạnh vào mông cô, không ngờ trên tay đã dính một ít dâʍ ŧᏂủy̠.

"Chậc, ướt như vậy."

Anh kéo chăn ra, đè cô dưới thân, áp qυყ đầυ sưng tấy lên miệng huyệt ướŧ áŧ của cô.

Chỉ là cọ xát thôi, nhưng anh không nhịn được muốn tiến vào, trứng rung bên trong vẫn không ngừng động, dâʍ ŧᏂủy̠ không tự chủ được chảy ra càng ngày càng nhiều.

"Ô, Chủ nhân, khó chịu quá, cứu Ninh Ninh, ngứa quá ..."

Anh không chịu nổi mà xoay về phía trước, trong bóng tối, anh kìm nén nổi gân xanh trên trán, nhét qυყ đầυ to lớn vào hậu huyệt cô.

Một lỗ nhỏ, nhưng anh thậm chí không thể đưa qυყ đầυ vào trong đó!

“Chết tiệt!”

Chửi thề, bất kể hoa huyệt của cô lớn nhỏ đều khó vào.

Huyệt chặt chẽ bị đẩy ra bởi sự xâm lấn đột ngột, cô bị đánh bại bởi một cơn đau trước khi cảm thấy thoải mái.

"Đau quá! Đau quá! Chủ nhân không muốn, chủ nhân ... không được, Ninh Ninh đau, đau quá ... ô ô."

Anh bởi vì dáng vẻ này mà vào không được, sợ sẽ trực tiếp xé rách phía dưới của cô.

"Dâʍ đãиɠ! Dụ dỗ tôi còn dám nói đau, thật muốn làm chết em, mụ mụ, chờ tôi mở rộng tiểu huyệt, trực tiếp đâm chết em!"

"A! ...... đau đau, đừng đánh, chủ nhân, Ninh Ninh sai rồi… ”

Hai cánh mông hồng nhuận lập tức bị cái tát của anh làm cho đỏ bừng, cô đau đớn hét lên một tiếng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ trứng rung dưới thân, đau đớn dần dần biến mất, cô không nhịn được bò lên về phía trước.

“Còn dám chạy?”

Anh nắm cổ chân kéo cô, hung hăng nắm lấy tóc dài, nghiến răng nghiến lợi.

“Ai cho em chạy! Ai cho em lá gan đấy? Chỉ là nô ɭệ tình dụ mà dám chạy, còn dám chạy tôi sẽ làm chết em?"

"ô... Ninh Ninh sai rồi, Ninh Ninh sẽ không chạy trốn, xin lỗi chủ nhân ... Ninh Ninh đau quá, rất đau."

Cô khóc lóc đáng thương như mưa, nhưng trước mặt người đàn ông du͙© vọиɠ không thể giải tỏa, lại bị cô dụ dỗ, du͙© vọиɠ bị kìm hãm sinh ra tức giận bất chợt, nếu không vui thì muốn hành hạ cô một cách dã man.