Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 74

‘2’

‘1’

Thời gian đếm ngược đã kết thúc.

Do đã hết thời gian và chờ [Kallisto] xuất hiện để gϊếŧ chết [Con gấu khổng lồ].

[Nhiệm vụ săn gấu khổng lồ] -- Nhiệm vụ thất bại!

'Nhiệm cụ đã thất bại rồi. Có phải nó cố tình giới hạn thời gian ngắn lại để nam chính xuất hiện à??!'

Tôi nhìn khung cửa sổ hình vuông màu trắng trước mặt, thở hổn hển.

"Nàng đang nhìn gì đến ngây ra vậy?"

Kallisto mở miệng hỏi khi thấy tôi như vậy. Sau đó, anh nhếch khóe miệng cười.

"Sao nào? Giờ nàng đã yêu ta lại chưa?"

Tôi bừng tỉnh và cau mày

"...Không có chuyện đó đâu."

"Ta thậm chí đã cứu nàng, nhưng nàng vẫn nói như vậy, nàng làm ta buồn đấy, công nương!"

Thái tử nói và làm vẻ mặt hối tiếc.  Nhưng thật kỳ lạ, giọng nói châm biếm của anh ta lại làm dịu đi trái tim đang đập nhanh của tôi

'……Haiz!! Tôi tưởng mình sẽ chết dưới bàn chân to của con gấu đó.'

Đường rãnh rỗng và con gấu tiến lại gần với tiếng gầm gừ. Một lần nữa, tôi nhớ lại khoảnh khắc đáng sợ đó, tim đập thình thịch, tay chân bủn rủn.

Tôi thở chậm rãi, xuôi theo l*иg ngực vẫn còn phập phồng. Nghĩ lại,  điều này sẽ phi logic nếu như tôi phải bỏ mạng vì thất bại nhiệm vụ bất ngờ.

Chế độ Bình thường và chế độ Khó cũng trông giống nhau. [Xem lễ hội với Derrick hoặc Reynold] nhiệm vụ bất ngờ sẽ không gϊếŧ tôi.

Cuộc thi săn bắn sẽ là một trong những phần chính của trò chơi, vì vậy việc bị trói buộc với một trong những nam chính trong trường hợp khẩn cấp là điều vô cùng tự nhiên như nhiệm vụ săn gấu vừa rồi.

'Nhưng tại sao lại là anh ta???'

Tôi khẽ cúi đầu xuống để che giấu vẻ mặt bất mãn của mình và tôi buộc mình phải bày tỏ lòng biết ơn đến anh ta.

"…Cảm ơn điện hạ vì đã cứu mạng thần. Nhờ có người mà thần đã có thể bảo toàn tính mạng của mình."

"Ta không thể tin rằng nàng lại nghĩ đến việc đi săn một mình, nàng lớn gan đấy!"

*Clap! Clap! Clap!*

Thay vì đáp lại lời cảm ơn, Kallisto lại bất ngờ vỗ tay.

"Ta tự hỏi rốt cuộc trong đầu nàng đang nghĩ gì."

"….."

"Cho dù nàng là một cô gái có điên loạn đến cỡ nào đi chăng nữa thì nàng cũng không thể tự bắt một con gấu lớn như vậy một mình."

Cái cách anh ta nói như đang dạy dỗ một đứa trẻ đang tuổi nổi loạn. Điều đó làm tôi cảm thấy tồi tệ.

'Anh ta nghĩ bà đây muốn lắm sao? Vì đây là nhiệm vụ nên tôi mới cắn răng làm.'

Tôi bực bội muốn đập vào ngực anh ta và hét lên, nhưng [Độ hảo cảm 12%] nhấp nháy ở trên đầu anh ta đã ngăn tôi lại.

"Thần biết."

Thay vào đó, tôi đáp lại bằng một giọng nũng nịu. Thái tử nhướng mày lên hỏi..

"Nàng biết?"

"Vâng."

"Ồ, nàng biết sao? Vậy lẽ ra ta không nên xuất hiện và cướp đi con mồi của nàng, phải không?"

"Thần không có ý định săn lùng…"

Tôi cố gắng bác bỏ giọng điệu cứng rắn của Kallisto một lần nữa, nhưng tôi đã miễn cưỡng bỏ cuộc.

"Haaa….Thần đã rất ngạc nhiên khi đột nhiên nhìn thấy một con gấu."

"......"

"Vì trước đó thần đã bị lạc khi đuổi theo một con cáo…"

Tôi lầm bầm với vẻ mặt u ám. Con cáo tôi cố đuổi theo cuối cùng đã bắn trượt nó. Trong cuộc săn bắn này, tôi đã suýt chết vì một con gấu điên, tôi thậm chí còn gặp vị trí số một trong danh sách những người mà tôi cần tránh nữa. Những điwùe đó đủ khiến tôi trầm cảm.

'Tất cả là do tên Iklies đó....'

Sao tôi phải vướng vào mớ rắc rối  này để có được cái độ hảo cảm  chết tiệt đó chứ? Tôi than thở về việc làm của mình và nuốt nước mắt vào trong.

"Vì cứu thần mà chuyến đi săn của điện hạ đã bị gián đoạn. Vậy giờ thần xin phép rời đi."

Tôi vội cúi đầu chào. Mặc kệ độ hảo cảm của anh ta có bị giảm hay không, dù sao thì có dính líu đến Thái tử cũng không phải điều tốt.  Khoảnh khắc tôi vội vàng chào và quay đi.

"Đợi đã."

Thái tử nắm chặt cánh tay tôi.

"Cầm lấy."

"Gì?"

Tôi nhìn Kallisto với ánh mắt khó hiểu. Thái tử buông tay tôi rồi sải bước đến xác con gấu. Sau đó, anh ta nắm lấy tay cầm của thanh kiếm dài đang cắm trên cổ của con gấu và dùng hết sức nhấn nó xuống.

*Uduk, Woodduck-*

Âm thanh rợn người của tiếng xương gãy, đầu của con gấu đã được tách rời khỏi cơ thể của nó sau khi âm thanh đó dừng lại.

'Điên…'

Tôi bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Kallisto vung vài đường kiếm để giũ bớt máu rồi tra kiếm vào vỏ. Sau đó anh ta đi về phía tôi, một tay nắm cái đầu to vừa lìa khỏi cổ của con gấu. Máu chưa kịp đông lại chảy ra  tạo thành vệt chấm trên đất.

"Cầm lấy."

Thái tử bất ngờ trao cho tôi cái đầu của con gấu. Tôi nhìn anh ta voeí đôi mắt run rẩy.

Nó bất ngờ bị Thái tử gϊếŧ chết, và con gấu thậm chí không nhắm mắt, trông nó như vẫn còn sống và đang nhìn chằm chằm vào tôi.

'Đây có phải…là trấn đấu 1:1 nào đó không được nhắc đến trong trò chơi không?'

Nếu không, thì không có lý do gì để chặt đầu một con vật đã bị gϊếŧ.

Tôi đã cố gắng lục lại trí nhớ của mình nhưng tôi không thể nhớ mình đã nhìn thấy một cảnh như vậy trong trò chơi cho dù tôi có nghĩ về nó như thế nào đi chăng nữa.

Tôi run giọng mở miệng...

"Thần cảm thấy rất vinh dự, nhưng bây giờ thần không có kiếm bên mình...."

Nó có nghĩa là tôi không thể chiến đấu với anh ta nếu không có kiếm.  Nhưng thái tử đã nói những điều vô nghĩa.

"Đó là lý do tại sao ta chặt nó ra cho nàng."

"…Hở?"

"Nàng không thể mang cả cơ thể nó đi ngay bây giờ vì nó rất nặng, vì vậy hãy cầm lấy đầu của nó đi và đưa cho người hầu."

Sau đó tôi mới nhận ra lý do tại sao anh ta lại đưa tôi cái đầu gấu. Trước đó tôi cứ tưởng hành động của Kallisto là một "yêu cầu đấu tay đôi". Khi tôi nói với anh ấy rằng tôi sẽ rời đi, anh ta bắt tôi làm những việc lặt vặt và dường như anh ấy đang cố gắng tiếp tục cuộc đi săn.

'Tên điên!'

Làm thế nào mà anh ta có thể yêu cầu một cô gái mang thei cái đầu của con gấu chú? Tôi không thể một cái đầu đang chảy đầy máu như vậy.

"Khô....không cần đâu. Điện gạ không cần phải làm như vậy."

Tôi từ chối anh ta một cách cẩn thận vừa quan sát sắc mặt của anh ta.

"Nàng đang nói cái quái gì vậy?"

Rồi Kallisto cau mày.

"Chỉ khi nàng mang nó theo, thì nàng mới có thể chứng minh rằng nàng đã tự mình săn được con gấu."

"?!"

‘Tôi phải mang theo nó để chứng minh rằng chính tôi đã săn được con gấu?’

Sau vài giây suy nghĩ lại về ý nghĩa của lời anh ta nói, tôi nhận ra rằng anh ta muốn nhường con mồi của mình cho tôi.

"Thần….."

Việc làm của anh ta khiến tôi bất ngờ đến nỗi khiến giọng tôi run rẩy.

"Người thực sự không cần phải làm như vậy."

Khi nghĩ đến những lời bàn tán về rôi khi thấy rôi mang đầu con gấu theo, tôi liền gạt bỏ ý định mang theo cáu đầu to đó và thậm chí còn tự nghĩ cho mình tiêu đề của sự bàn tán là 'con tinh tinh của nhà Công tước đã hạ con gấu một mình'.  Ngoài ra....

"Tại sao cái đó là của thần? Chính Thái tử điện hạ đã hạ được nó cơ mà."

"Nàng đã tốn nhiều sức lực vì nó, và xém chết nữa. Vì vậy, không có gì khi cho rằng chính công nương đã săn nó."

'Sao anh này có thể xem đây là điều hiển nhiên vậy...?'

Tôi nhìn thái tử với cái nhìn mới hơn bao giờ hết, và lịch sự từ chối.

"Không sao đâu. Cảm ơn lòng tốt của điện hạ, nhưng thần thực sự không cần. Thần cũng không phải là người đã hạ được nó."

"Vậy thì hãy coi như đây là quà đáp lại cho món quà mà ta đã nhận được trước đó."

Đột nhiên, tôi tự hỏi anh ta đang nói về cái gì.

"Ta sẽ đích thân đi săn để mang về món quà đáp lại món quà của nàng."

Tôi nhớ lại những gì Kallisto đã nói khi anh ta cướp lấy Bùa hộ mệnh của tôi. Tôi nhíu mày theo phản xạ..

"Thật sự không cần đâu."

"Nó đắt hơn nhiều so với một con cáo. Đừng ngu ngốc và bướng bỉnh như vậy, hãy nhận lấy nó."

'Đó không phải là bướng bỉnh, ngu ngốc...này, hãy phân biệt cho rõ!'

Thấy tôi không đáp lại, Kallisto bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh đến gần hơn một bước, tay vẫn cầm đâu gấu và vẫy vẫy cố ép tôi nhận nó.

Máu văng khắp nơi. Tôi vội vàng lùi lại, mặt mày cau có.

"Máu bắn tung tóe lên trang phục của ngài rồi, điện hạ!"

"Nếu một thợ săn có máu dính trên quần áo của mình, thì anh ta nên tự hào."

"Thần không cần sự tự hào đó…..!"

"Nàng sợ máu à? Thật bất ngờ!"

Phủ định lại lời nói của anh ta là không cần thiết. Đó là bởi vì Kallisto  cố ý chọc tôi và tay vẫn còn cầm đầu gấu.

"Ặc!"

Tôi xa lánh anh ta. Dù nhanh chóng thoát lùi lại, nhưng máu vẫn dính trên áo sơ mi bên trong áo khoác.

Một mùi tanh tưởi bốc ra. Kể từ đó, tôi đã vô cùng yếu đuối. Lí do không phải vì máu mà vì cái đầu anh ta đang cầm trên tay trông thật đáng sợ.

Tôi ngước nhìn anh ta với vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Ngài đang làm gì vậy, Thái tử??"

"Nhận lấy nó đi."

"Ah! Thôi đi! ”

Một lần nữa, tôi sợ hãi và bỏ chạy trước hành vi điên rồ của anh ta và lắc đầu. Đến trốn sau gốc cây gần đó.

"Haha......"

Tôi nghe thấy một tiếng cười trầm thấp từ phía sau. Ngoảnh mặt nhìn lại thì thấy anh ta nhoẻn miệng cười. Vào lúc đó, đầu anh sáng lấp lánh.

[Độ hảo cảm 15%]