'Huh….'
Không thể tin được, độ hảo cảm +3% .
Đôi mắt đỏ ngầu cụp xuống khi tôi nhìn chằm chằm vào Kallisto với cái đầu con gấu. Khuôn mặt của Kallisto giống như một con quỷ đến từ địa ngục.
"Chà, có buồn cười à?"
"Ừ. Ta thấy con chó điên của nhà Eckart sợ hãi bỏ chạy. Điều đó khiến ta thấy khá là buồn cười."
"Ha. Ngài thực sự phải nghịch với xác động vật chết như thế à?"
"Ta không nghĩ rằng một cô gái muốn tự hạ con gấu bằng nỏ sẽ nói như vậy."
Đó là khi tôi đang nhìn anh ta chằm chằm và đôi bàn tay tôi run rẩy nắm chặt. Đột nhiên, một giọt nước rơi xuống trán.
"Huh?"
*Kururung*
Xung quanh đột nhiên trở nên tối tăm. Bầu trời xám xịt. Mây đen ùn ùn kéo đến che khuất cả mặt trời.
"Đó là một cơn mưa rào."
Thái tử lẩm bẩm. Không lâu sau, những lời đáng ngại đã trở thành sự thật.
*Ttuk, ttuk*
Số giọt mưa rơi xuống ngày càng nhiều.
“Thưa điện hạ, một lần nữa cảm ơn người vì đã cứu thần. Tạm biệt ngài."
Tôi vội vàng đến chào Thái tử. Tôi phải nhanh chóng ra khỏi rừng trước khi mưa lớn. Tôi không muốn ở lại khu rừng chết tiệt này thêm một giây nữa.
Chân bước vội vàng. Nhưng hết lần này đến lần khác, anh ấy cầm cái đầu đầu gấu và theo sát tôi như thế.
"Nàng đi đâu?"
"Ra khỏi bãi săn."
"Trời sắp mưa rồi."
"Đúng! Vì vậy thần phải ra khỏi đây trước khi trời mưa lớn."
Tôi trả lời thẳng. Anh ta nghiêng đầu sang một bên và nhếch khóe miệng.
"Công nương hẳn đã quên rằng mình đang ở khu vực có thú dữ nhỉ?"
"......."
Tôi phớt lờ Kallisto và cố gắng rời đi.
'Nếu nhà sản xuất trò chơi có lương tâm, thì họ sẽ chỉ giao nhiệm vụ điên rồ này một lần trong cảnh này thôi, không có lần thứ hai.'
Đó là suy nghĩ của tôi. Nhưng ngay lúc đó, bảng chợt xuất hiện.
[bồi thường: Da và túi mật gấu khổng lồ, danh tiếng +50, sủng ái + 5%,+ 5% [?]
Và độ hảo cảm của (?).....?]
Tôi dừng bước. Nghĩ lại, tôi đã gặp được Thái tử, nhưng trên phần thưởng không có viết tên của hắn. Vì vậy, tôi không bao giờ mong đợi anh ta cứu tôi.
'…..Vậy thì có thể có một nhiệm vụ khác như thế này cho đến khi rời khỏi được khu rừng.'
Điều này có nghĩa là trừ khi có một mục tiêu cụ thể để bồi thường, thì có khả năng tôi phải chạm mặt một nam chính khác ngoài Thái tử.
'Điên à…'
Việc phải gặp gỡ từng người một còn kinh khủng hơn việc truy bắt con thú một cách đột ngột.
Tôi dừng suy nghĩ về việc đó. Sau đó tôi vội vã lấy miếng vải bọc các viên đạn thừa trong túi của mình, xoay chiếc nỏ lại và đặt các hạt vào rãnh.
*Drrt -- Cạch! -- Cạch!.....*
"Nàng đang làm gì đấy?"
Thái tử đến gần tôi và hỏi tôi. 'Đừng hỏi nữa và hãy rời đi trên con đường của mình đi', tôi định mở miệng, nhưng rồi kịp nhấn xuống những từ sắp bật ra.
"Như điện hạ thấy, thần đang nạp đạn."
"Chi vậy?"
"Chúng ta không bao giờ biết. Giống như ngài đã nói, có thể có một con thú khác trên đến gần đây."
*Phụt…*
Thái tử bật cười như chết lặng.
“Nàng không thể đối phó với những con vật to lớn bằng vũ khí thô sơ như vậy, công nương. Không phải em vừa trải qua nó sao?"
"Cảm ơn sự quan tâm của ngài, nhưng thần sẽ tự giải quyết vấn đề đó, thưa điện hạ."
Tôi không có ý định đi cùng Kallisto, vì vậy tôi trả lời một cách lấp lửng.
Chỉ cần làm theo nhiệm vụ bằng bất cứ giá nào. Hơn nữa, những con thú hoang dã trong rừng cũng sẽ tránh mưa, vì vậy tôi nạp đạn để phòng hờ thôi.
"Nàng có vẻ rất tự hào vì mình đã may mắn hạ được một số quái vật ngày hôm qua."
Tuy nhiên, Thái tử, người không nhận thức được tình hình, dường như đã mất kiên nhẫn với hành động của tôi.
"Nỏ là một vũ khí chỉ có thể làm động vật nhỏ hoặc con người bị thương nhẹ. Nó còn không dùng được cho việc gϊếŧ người."
"......"
"Lần này, ta thực sự có thể nhìn thấy cảnh tượng một người nào đó trở thành thức ăn cho gấu khi vẫn còn sống. Ta phải đi theo công chúa để chứng kiến cảnh tượng đó sao?"
Anh ta đang mỉm cười và cau mày kiêu ngạo bởi những lời độc ác mà mình thêm vào. Đột nhiên, tôi hơi ngạc nhiên là anh ta đã nhìn thấy qua nỏ.
"…Làm sao ngài biết?"
"Gì?"
"Nỏ của thần không phải để gϊếŧ người."
“Đó là tất cả những gì ta có thể cảm nhận được. Vì vậy, nên nàng mới có thể được phép mang vào cung điện."
Tôi đã nhìn anh ấy một lần nữa.
*Shwaaaaaaaa–*
Như một lời nói dối, mưa bắt đầu trút xuống.
"Ha…"
Tôi kinh ngạc nhìn lên bầu trời.
'Tại sao tôi lại xui xẻo thế này…….'
Kế hoạch ra khỏi rừng trước khi trời mưa to đã thất bại. Không nghi ngờ gì nữa, cơn mưa lớn trút xuống.
Nhìn lên bầu trời đen kịt, tôi lại thấy muốn khóc. Tôi ghét mưa. Nhất là khoảnh khắc tôi đứng dưới mưa, không phải ở đây cũng không phải ở đó.
*Bụp*— Một thứ gì đó nặng nề trùm lên đầu.
"Mặc nó rồi qua đây."
Đột nhiên, tôi cảm thấy hơi ấm nơi cổ tay. Là từ Thái tử, người đã bắt kịp những bước còn lại, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
"Uh…"
Kallisto dẫn tôi đến chỗ ngựa của anh ấy. Chú ngựa đã khéo léo tránh mưa dưới gốc cây đầy cành.
Anh đặt đầu gấu trước yên ngựa. Và anh ấy cũng vậy, nhảy lên đó và chìa tay ra.
"Leo lên."
Nước mưa chảy ướt mái tóc vàng rực. Kallisto đã ướt đẫm dưới nước mưa vì anh ấy đã nhường chiếc áo choàng màu đỏ của mình cho tôi.
"Nếu nàng đi bộ, thì nàng sẽ trở thành con mồi cho thú dữ."
"......."
"Đó là một chiếc áo choàng có khả năng chống thấm nước và chống rét, vì vậy hãy mặc nó và quay trở lại cùng nhau."
Tôi ngơ ngác nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông đang chìa ra chờ đợi mình. Sau đó, tôi hạ mắt nhìn xuống chiếc áo choàng màu đỏ của Kallisto, cái đang đắp trên người tôi.
Cảm thấy lạ lẫm. Bởi vì trong đầu tôi chưa từng nghĩ đến việc cưỡi ngựa đi vòng quanh cùng Thái tử.
"Ngài đưa thần...cái này, vậy còn ngài thì sao?"
"Có phải một con chuột đang lo lắng cho một con mèo không?
Hoặc nếu nàng không thích, hãy đi bộ với chiếc nỏ của mình."
Anh quay đầu lại và nói một cách thô lỗ.
'Nói nhẹ nhàng thì anh ta sẽ bị hóc xương à, sao phải thô lỗ như vậy???'
Tôi thầm mỉa mai trong lòng, nhưng vội vàng quay nỏ lại và buộc chặt chiếc áo choàng mà Thái tử đã khoác lên người tôi.
Tôi nghĩ rằng có một sự chênh lệch khá lớn về chiều cao, nhưng chiếc áo choàng của anh ấy vẫn lớn như bất kỳ tấm chăn nào. Do đó, nếu cưỡi ngựa và chạy nhanh, nó có thể bị vỗ.
"…Cảm ơn."
Cuối cùng, với chiếc áo choàng của anh ấy được buộc chặt dưới cổ, tôi ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một câu cảm ơn nhỏ. Bàn tay của thái tử, đã vẫn chìa ra, đợi tôi đặt tay lên.
Đó là khoảnh khắc tôi từ từ đưa tay ra và cố gắng nắm lấy bàn tay to lớn của anh ấy.
*Shwiiikkk*
Ở đâu đó trong khu rừng, một thứ gì đó bay với tốc độ kinh hoàng.
*Vυ't--*
Nó đã đâm trúng ngực của Kallisto, vị trí ngay tim.
*Heeeeee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee-ee!*
Quá bất ngờ trước cuộc tấn công đột ngột, con ngựa khuỵu chân trước kêu thảm thiết. Bàn tay vươn về phía tôi biến mất.
"....Công nương!!!!"
Thái tử ngã ngựa. Tôi bất ngờ, gọi anh.
"Điện hạ...."
Cuối cùng khi anh ấy đã ngã xuống đất, tôi điên cuồng chạy đến bên Kallisto. Tôi thậm chí không thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Đôi mắt nhắm chặt, gương mặt của Kallisto tái nhợt.
Anh ấy chết rồi sao? Lòng tôi lo sợ. Nỗi sợ này còn lớn hơn khi tôi gặp con gấu, tôi chưa từng trải qua noiỉ sợ nào như này trước đây.
"Điện hạ! Ngài có sao không!"
Tôi lắc người của Thái tử như điên. Nhưng anh ta không có động tĩnh gì. Một mũi tên lớn găm vào ngực trái của anh ta.
Tôi sợ. Thật sự rất sợ. Đây chỉ là một trò chơi. Nó chỉ là trò chơi. Nhưng tại sao cảm giác lại chân thực như vậy?
Tôi bật khóc. Cảnh tượng khiến tôi sợ hãi tột độ.
"Điện hạ! Làm ơn, làm ơn, làm ơn……!"
"…….Nàng ồn ào quá."
May mắn thay, mí mắt nâng lên và con ngươi đỏ đã lộ ra.
"Đừng làm ầm ĩ. Ta vẫn chưa chết."
"Điện hạ!"
Tôi thực sự nhẹ nhõm. Tôi chợt nhớ ra rằng nam chính không thể chết được.
Nhưng hình ảnh Kallisto bị trúng một mũi tên lại sống động đến mức ngay lúc đó tôi đã nghĩ rằng anh ấy sẽ chết ngay tại chỗ. Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ ai chết trước mặt mình.
Thái tử nhàn nhạt cười với tôi.
"Ta không ngờ rằng món quà của nàng lại hữu dụng như vậy."
Sau đó anh ta rút mũi tên cắm ở ngực trái của mình và đưa nó ra.
"Đây là…"
Đó chính là chiếc bùa hộ mệnh của tôi đã bị anh ta chiếm lấy.