"Ực...!"
Tôi có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của họ. Có lẽ đó là do tình huống phát triển theo hướng khác với năm ngoái. Trông họ thật buồn cười.
"Ta đã nói là mau đi gọi lính đi. Không nghe hả?"
Những người hầu đang rất bối rối. Không ai trong số họ dám đi gọi lính canh, nghĩ đến việc thở mạnh thôi mà họ cũng không dám. Khu rừng im lặng đến mức chỉ nghe được tiếng thở.
Ách…… chỉ có âm thanh của những ngón tay tôi đang từ từ mò mẫm cò. Nghe thật cô độc.
"C, công nương! Nếu, người thực sự bắn…..!"
Phu nhân Kellin liền lên tiếng.
"Con chó điên nhà Công tước thực sự muốn bắn chết mọi người."
Bây giờ tôi có thể cảm thấy sự bình tĩnh giả tạo của cô ả. Gương mặt Kellin tái nhợt đi, ánh mắt chứa đầy nỗi sợ hãi.
Ngay lập tức... Bất kể ai nghe thấy tiếng bóp cò vang lên đều đều.
'Hừm…'
Những ả khác, bao gồm cả phu nhân Kellin, nhắm mắt lại với vẻ mặt tuyệt vọng.
"Bang!!!"
Tôi bắt chước tiếng súng bằng miệng. Tất nhiên là tôi không có bóp cò.
"Đùa chút thôi mà."
Tôi cười toe toét và hạ nỏ xuống.
*Nấc*
Tiểu thư Aris, người ngồi đối diện, bật ra tiếng nấc. Cho đến bây giờ, những khuôn mặt đầy khinh thường và chế giễu đã bị thay thế bởi nỗi sợ hãi dữ dội.
'Tôi đúng là một nhân vật phản diện thực sự.'
Đó là một cảnh tượng đáng để chiêm ngưỡng.
"Tại sao ngươi lại sợ hãi như vậy?"
"….."
"Tôi thậm chí còn không lên đạn, mọi người."
Một tay tôi giơ nỏ lên và bóp cò thêm vài lần nữa. Chỉ là để chứng tỏ rằng đã an toàn, và mỗi lần như vậy, đôi vai gầy lại run lên.
Tôi hạ nỏ xuống và tôi nhìn quanh bàn và làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Thư giãn nét mặt của các ngươi đi, làm gì mà căng vậy?"
Như một cô nàng tomboy bĩu môi khi mọi người có phản ứng kém sau một trò đùa nghịch ngợm, tôi cau mày nói.
"Nhìn ta như mình là kẻ phản diện đã đến phá hỏng bữa tiệc trà nhỉ? Nhưng thực ra ta được Bá tước phu nhân mời đàng hoàng đến mà phải không?"
"….."
"Có đúng vậy không, Bá tước phu nhân Dortea?"
Tôi quay lại nhìn cô ta -- người chủ trì buổi tiệc trà và hỏi.
"Vâng đúng vậy,... thưa công nương!"
Nhanh chóng hoàn hồn lại, cô ta vội vàng đáp.
"Này, mọi người, hãy vui lên nào. C, công nương tạo ra một trò đùa vui nhộn như vậy để để bầu không khí thêm vui mà..."
Nhưng không ai có thể cười trước trò đùa của tôi.
"Ta phải đi săn bây giờ, vì vậy xin phép đi trước."
Tôi quay lưng rời đi. Bầu không khí đóng băng vì tôi, chẳng lẽ người gây ra sự bối rối này không nên tránh đi sao?
Tôi nói thêm với vẻ tiếc nuối sau khi chuẩn bị rời đi.
“Thật không may, ta không nghĩ rằng mình sẽ có thể phô diễn cho các ngươi thấy các kỹ năng của ta. Và nỏ của ta không sử dụng mũi tên, mà là đạn ma thuật."
"….."
"Ta sẽ trình diễn kĩ năng của mình khi có cơ hội vào lần sau."
Tôi định quay lại và bước đi.
"Ôi trời."
Tôi dừng bước một lần nữa và quay đầu lại bàn, bỏi sung thêm vài điều mà tôi đã quên.
"Có lẽ các ngươi đang thắc mắc đạn của ta được yểm loại ma thuật gì….."
"….."
"Nghe nói, đạn của ta sẽ không gây ảnh hưởng đến tính mạng của con mồi. Nhưng nếu là con người thì loại ma thuật được yểm lên đạn của ta sẽ làm cho kẻ đó trở thành tên ngốc, lú lẫn."
Tôi bình tĩnh sử dụng nghệ thuật nói quá. Và bắt đầu với ả chủ mưu, rồi đến từng người một.
"Nhờ ai đó, mà ta đã không thể đi săn trong suốt một năm và điều đó khiến ta cảm thấy ngứa ngáy. Đến mức những viên đạn này được tạo ra để thoả mãn ta.
Tôi quay lại từ đầu và dán mắt vào mái tóc xanh. Tôi mỉm cười với ả một nụ cười và nói thêm..
"Tất nhiên, nó được tạo ra để ta săn các loài động vật nhỏ, vì vậy ngay cả khi nó bị trúng đạn, nó sẽ không chết…."
"….."
"Ta chưa từng thử nghiệm trên người thật nên tự hỏi liệu phép thuật có thật sự hiệu quả với con người hay không?"
Gương mặt Kellin lại trở nên tái mét.
Tôi đang trên đường đến bãi đất trống trung tâm sau khi kết thúc lời đe dọa của mình. Trước mắt tôi chợt sáng.
Danh tiếng của bạn đã bị giảm xuống -10
(tổng: 80)
Tôi đã đánh mất danh tiếng của mình. Tôi chu môi, rồi lướt qua cửa sổ hệ thống mà không để tâm đến nó.
Hệ thống không đáng yêu chút nào, trừ khi nó kết nối trực tiếp với cuộc sống của tôi. Dù sao mục tiêu mà tôi hướng đến cũng không phải là danh tiếng.
* * *
"Này. Cho ta hỏi khu vực săn bắn đi hướng nào?"
Tôi chộp lấy một người lính canh đang đi ngang qua và hỏi đường anh ta, rồi tôi tiến thẳng đến bãi săn. Sau lối vào bãi săn, có một con đường để đi, và con đường bên phải là điểm đến của tôi.
'Làm sao để tìm được nó đây??'
Với sự mơ hồ, tôi đi dọc con đường rừng với những bước chân nhẹ nhàng. Nhưng ở phía bên kia con đường tôi đã đến, đó không phải là khu vực săn như tôi tưởng tượng.
"Cái quái gì vậy…"
Tôi nhìn vào khu rừng rậm rạp cây cối trước mặt.
Tôi tưởng bọn họ sẽ bắt những loài động vật nhỏ như cáo, thỏ rồi thả chúng ở một khu vực nhất định. Tôi nghĩ họ sẽ làm như vậy để những người mới bắt đầu có thể trải nghiệm một cách dễ dàng.
'Họ đã nói rằng đó là nơi mà trẻ em có thể bắt chúng và đó chỉ là một khu rừng nhỏ thôi mà.'
Tôi đã đi loanh quanh trong rừng được một lúc, nhưng vẫn không tìm được con mồi nào.
Có lẽ họ đã bắt các loài động vật lớn nhỏ rồi thả chúng ở giữa rừng. Dù sao cũng có ít bậc phụ huynh dẫn theo con cái của họ và hầu hết các quý tộc nữ đều không tham gia.
'Haiz....sao cái trò chơi này lại lạ lùng như vậy chứ?'
Tôi lê bước một mình trong rừng. May mắn thay, con đường rừng dễ đi, không có đá ghồ ghề hay cây cối chắn đường.
Tôi tiếp tục đi dọc theo con đường rừng, tôi tự hỏi liệu tôi có thể bắt hoặc tìm thấy những con vật nhanh nhẹn đang chạy tự do hay không.
'Có lẽ hôm nay tôi chỉ dạo thôi, chứ không săn được gì.'
Tôi từ bỏ và định quay trở lại.
Nhưng không lâu sau khi quay bước, tôi nhận ra rằng đó là một sự bỏ cuộc vội vàng.
'Oh, một con thỏ!'
Một con thỏ trắng, trắng như tuyết, đang nhảy trong một khoảng cách ngắn. Không chỉ có một, mà có đến bốn con.
'Dễ thương quá….'
Thực sự, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con vật nào khác ngoài con chó hay con mèo trong đời. Đó là vì tôi chưa bao giờ đến sở thú.
Vì lý do này, nên dù tôi đã tìm ra khu vực săn bắn, nhưng tôi không thể bắt chúng ngay lập tức
'Không! Đừng đi!'
Ngay lập tức, bầy thỏ dường như cảm nhận được có người ở đây nên đã chạy đi.
Tôi lại ủ rũ và đi tiếp. Ngay sau đó, điều tương tự lại tiếp tục xảy ra.
Có sóc nâu, gà, mèo rừng và thậm chí cả hươu nhỏ. Đáng buồn thay, đó chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn. Con mồi bỏ chạy nhanh chóng.
'Aish, tôi còn quá non để đi săn một mình.'
Thật may mắn khi không có ai quanh đây. Sẽ là một thảm họa nếu tôi chính thức tham gia vào cuộc săn đuổi theo sau Công tước với lòng can đảm vô ích.
Cảm giác xấu hổ ập đến, tôi lững thững bước đi, nôn nao muốn bắn nỏ.
Tôi đang đi vào rừng sâu hơn và sâu hơn. Cuộc đi săn này có lẽ là trải nghiệm mà tôi thích nhất từ khi đến thế giới này.
'Wow, thật bất ngờ!'
Đó là một con cáo lông xám giống màu mắt của Iklies.
'Chính là nó!'
Tôi chọn nó ngay lập tức. Đó là con mồi mà tôi phải săn được ngày hôm nay.
Con cáo xám đang ngoẹo cổ bên một con suối nhỏ bên dưới con dốc.
'Tôi không thể bỏ lỡ nó.'
Tôi cẩn thận nhích chân. Tôi phải tiến lại gần hơn một chút vì có một khúc cây trên dốc che khuất tầm ngắm của tôi.
Tôi đã cẩn thận để không phát ra âm thanh, sau đó tôi đã đến gần được mục tiêu của mình. Nằm khuất nửa trên một cột gỗ, tôi từ từ quay tay quay.
Vào lúc đó, tai của con cáo vểnh lên. Tuy nhiên, nó vẫn khum xuống uống nước.
Dalkak—. Cuối cùng thì tôi đã tiếp cận nó thành công. Tôi từ từ cầm nỏ lên và nhắm. Đến khi mục tiêu đi vào chính giữa thân cung một cách hoàn hảo. Cáo đang nhàn nhã uống nước đột nhiên ngẩng đầu lên. Và ngay sau khi tôi bóp cò, nó bắt đầu chạy.
Ta-ang-!
Tôi đã bắn trượt. Ngay khi phát hiện ra nguy hiểm, nó liền bỏ chạy.
Khoảng cách với con cáo đã ngày càng lớn.
‘Đừng, không! Tôi không thể bỏ lỡ nó!'
Tôi đã hiểu được cảm giác của một thợ săn khi anh ta bỏ lỡ con mồi của mình?
Tôi bắt đầu liều lĩnh đuổi theo con cáo. Tôi rất lấy làm tiếc và mất kiên nhẫn đến nỗi tôi không thể nắm bắt được nó trong đường tơ kẽ tóc.
'Tôi phải sớm săn được nó.'
Thật không may con cáo nhanh kinh khủng. Tôi không thể tin được rằng cơ thể nhỏ bé đó lại có tốc độ nhanh như vậy.
Tôi muốn đuổi theo nó, nhưng cơ thể yếu ớt của tôi đã sớm kiệt sức.
"Ôi trời ơi…!"
Cuối cùng tôi đã bỏ lỡ con cáo. Nhưng con cáo đó không phải là vấn đề. Tôi chạy vào sâu trong rừng vì tôi đã điên cuồng đuổi theo con cáo.
'Tôi đang ở đâu đây…..'
Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thậm chí không thể tìm thấy con đường mòn nào dễ đi.
'Hah…. Trước tiên, hãy tìm ra điểm đánh dấu.'
Ngay cả khi đó là một khu rừng, dù sao thì nó cũng ở bên trong cung điện. Tôi tin rằng các cột mốc đã được đanh trên khắp khu rừng để ngăn chặn bất kỳ thảm họa nào có thể xảy ra.
Sau khi thất bại hoàn toàn trong cuộc đi săn, tôi lê bước. May mắn thay, tôi có thể nhanh chóng tìm thấy một tấm vải vàng buộc vào một cái cây.
'Đó là một cứu trợ…'
Tôi thấy nhẹ nhõm. Bây giờ nếu tôi đi bộ dọc theo đó, tôi sẽ có thể gặp những người khác hoặc ra được khỏi rừng.
Nhưng vấn đề của tôi là tôi không thể nhớ màu sắc của dấu hiệu đó là gì.
*Gruuuu, grrrrr-*
Ngay một con mồi khác xuất hiện. Nghe tiếng gầm của nó, có lẽ đó không phải là con mồi phù hợp với tôi. Nó nên dành cho những người thợ săn chuyên nghiệp.
*Grrrrrrrrr*
'Ặc! Nó là gì!'
Tôi nhìn thấy một con gấu to lớn lao ra khỏi bụi cây mà không báo trước, tôi há hốc miệng.
Lúc đó tôi mới nhớ. Dấu vàng có nghĩa là khu vực thả những con mồi nguy hiểm như sư tử, hổ, gấu...
Khoảnh khắc đó..
Nhiệm vụ đột nhiên xuất hiện.
Một con gấu nâu lớn, đầy hung hăng đã xuất hiện!
Bạn có muốn săn [Con gấu khổng lồ] và đặt nền móng để trở thành [Nữ hoàng của cuộc săn] không?
(Thời hạn: 30 giây, phần thưởng: Da và túi mật gấu khổng lồ, danh tiếng +50, [??] độ hảo cảm + 5%)
[Chấp nhận / Từ chối]
'Cái trò chơi điên rồ này, nó đang làm cái quái gì vậy???'