Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 71

"Ta từng học sử dụng nỏ khi còn nhỏ, nhưng lần sau, ta sẽ cố gắng nhắm mục tiêu lớn như công nương đã làm."

"Công nương, trang phục của người hôm nay trông rất đẹp."

Một số người thậm chí còn bàn tán về trang phục.

"Cảm ơn."

Tôi cố lơ đi, vờ như không biết.

"Phốc....!"

Sau đó, những lời chế nhạo đã xuất hiện rõ mồn một từ xung quanh.

'Phù, những thứ vô nghĩa này...'

Nó thật khó chịu, nhưng vẫn còn tạm chấp nhận được vì nó không thực sự liên quan đến tôi. Bây giờ, tôi có thể làm gì khác khi thân thể này đã mắc lỗi trong quá khứ?

'Nếu tôi lại làm trò gây náo loạn bất chợt mà không có lý do và nếu nó được truyền đến tai của Công tước hoặc Derrick.....'

Khi đó, nó sẽ trở thành vấn đề liên quan trực tiếp đến tính mạng.

Hơn nữa, tôi cảm thấy hơi tiếc cho Công tước, người gửi tôi đến bữa tiệc trà với sự mong đợi nhiều hơn là lo lắng về bữa tiệc. Đó là lý do tại sao tôi phải cẩn thận, ngồi yên một chỗ, hạn chế giao tiếp để không gây ra rắc rối nào.

Miệng thì cười, nhưng thật ra tôi có chút không thoải mái với cô ả tóc xanh liên tục ba hoa cái miệng.

"Có vẻ như hôm nay người lại đi săn phải không?"

"Huh? Nghĩ lại, thì đó là cái nỏ hôm qua đã hạ gục mấy con quái vật đó đúng không?

Quý cô Aris chỉ tay vào nỏ trên lưng tôi.

"Đúng vậy."

Tôi trả lời không chân thành. Tôi không còn nở nụ cười nữa

"Ồ, nó rất hợp với người!"

Nghe Aris nói, Bá tước phu nhân Dortea cũng nói thêm và vỗ tay.

"Công nương, ta rất tiếc vì cô ấy đã không thể chứng kiến cảnh ngày hôm qua. Ta không muốn làm phiền công nương nhưng vì người đã mang nỏ theo, hãy cho mọi người chiêm ngưỡng nỏ của người, có được không?"

"Người đã ăn mặc phù hợp với dịp này. Trông hay đấy!"

Kellin đã phát biểu.

"Trên thực tế, gần đây ta đã nhận được một con gấu bông lớn cho ngày sinh nhật của mình. Ta đã mang nó đến cho mọi người xem trong bữa tiệc trà hôm nay và sẽ rất hoàn hảo nếu ngài dùng nó làm mục tiêu."

"Ôi, phu nhân Kellin! Điều gì sẽ xảy ra nếu có một lỗ thủng trên món quà quý giá của cô?"

"Nó có kích thước nhỏ hơn nhiều so với con quái vật ngày hôm qua, vì vậy có thể điều đó sẽ không xảy ra?"

"Hô hô hô, đúng vậy. Điều đó là bất khả thi"

Những người khác hùa theo và phá lên cười.

"Mang con gấu bông ra đây."

"Vâng."

Thậm chí không cần nghe sự cho phép của tôi, Kellin bắt đầu tiến lên sân khấu theo ý cô ấy.

Tôi lặng lẽ quan sát thái độ kiêu ngạo của họ.

Một lúc sau, cô hầu gái đã rời đi, trở lại cùng một con gấu bông to bằng cơ thể cô ấy. Và đứng cách xa phía sau Kellin một chút rồi hỏi.

"Tôi nên đặt nó ở đâu, thưa phu nhân?"

"Công nương, người muốn đặt nó ở chỗ nào? Ta nghĩ khoảng cách này là đủ."

Kellin chỉ tay về phía cô hầu gái, người đang đứng với khuôn mặt lo lắng.

"Nó được đặt trong góc, vì vậy nguy cơ bắn trúng người như năm ngoái sẽ thấp hơn. Có phải vậy không, mọi người?"

Những người vừa hùa theo cô ta gật đầu và đồng ý với ý kiến của tóc xanh.

"Phu nhân Kellin nói đúng. Đúng vậy. Đó là một vấn đề gay go nếu công nương trượt tay và mũi tên khống thúng mục tiêu."

"Xin mời người trổ tài, Công nương."

"Ồ! Thật phấn khích!"

Tiểu thư Aris vỗ tay như một đứa trẻ. Cách đây ít lâu, tôi còn cảm thấy động lòng trước đôi mắt long lanh đầy tò mò của cô gái đo.

'Theo một cách nào đó, tò mò thì vẫn là tò mò.'

Việc này giống như xem một con tinh tinh trong vườn thú hay một chú hề biểu diễn trò.

Ắc hẳn việc này đã tạo ra một bầu không khí mà tôi không thể kháng cự. Không thể quay đầu, nếu không mọi người sẽ nhìn tôi với ánh mắt chế giễu tương tự như Aris từng bị.

Vì vậy, tôi nhìn chằm chằm vào ả ta, bày ra trò này và khiến các quý tộc khác hùa theo. Cô ta nở một nụ cười nham hiểm nhìn tôi.

'Hãy xem liệu công nương nổi điên, gây náo loạn như năm ngoái không."

Đôi mắt xen lẫn sự khinh bỉ và vui sướиɠ dường như đã nói với tôi như vậy.

Penelope trong trò chơi có hai lựa chọn. Một là làm theo ý cô ta muốn là bắn con gấu bông. Hai là loạn lên và bắn nỏ một cách điên cuồng, mặc kệ có trúng ai hay không.

'Nếu đó là Penelope thật, thì chúng là lựa chọn để gây khó chịu.'

Không khó để thể hiện những kỹ năng bắn nỏ như kì vọng. Nhưng rồi màn trình diễn nỏ lố bịch của công nương tại một bữa tiệc trà, sẽ lan truyền khắp nơi ngay lập tức.

Nhưng nếu tôi noiỉ điên lên như năm ngoái, thì người được lợi lại là cô ả.......

'Rồi ả sẽ lại trở thành nữ hoàng của lễ hội săn bắn với những lá phiếu đầy sự thương cảm, phải không?'

Có lẽ những gì Kellin muốn gần với điều này. Sẽ tốt hơn nếu cô ta hoàn toàn chà đạp lên một công nương mà cô ta không muốn gặp trong giới quý tộc. Dù thế nào, cô ta sẽ không gặp vấn đề gì.

Sau đó tôi sẽ...

"Người có thể chọn cả hai."

Kellin nghiêng đầu và gọi tôi khi thấy tay tôi không nhúc nhích.

"Công nương?"

Tôi đang đối mặt với cô ấy và bất chợt nở một nụ cười.

"Một con gấu bông có khó một chút không?"

"...hửm?"

Câu trả lời của tôi khiến cô ấy xấu hổ. Có vẻ lạ khi tôi, người được cho rằng sẽ bật ra tiếng rêи ɾỉ, lại yên lặng.

"Ý người là sao?"

"Thật không may, kích thước đó không đủ để ta phô diễn kĩ năng của mình."

Tôi liếc xéo con gấu bông và nói một cách uể oải.

"Ôi chúa ơi!"

Bá tước phu nhân Dortea chen vào.

"Vậy thì nó phải lớn đến mức nào để thể hiện kỹ năng của người?"

"Người có cần một mục tiêu cỡ quái vật như người đã bắn ngày hôm qua không?"

Mái tóc xanh, có sự hùa theo từ nhiều ả khác, lầm bầm một cách thái quá.

"Nhưng chúng ta phải làm gì đây, công nương? Ta không nghĩ là có một người thợ nào có làm ra một con gấu bông lớn như vậy..."

"Oh ho ho ho....Thật đáng tiếc!"

Những giọng cười thô thiển vang lên.

"Tốt."

Drrrttt- Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, kéo ghế ồn ào để phớt lờ lũ bánh bèo đó.

*Vυ'ttt -- *

Sau đó tôi xoay nỏ về phía ả tóc xanh với một cú xoay nhẹ nhàng, thanh thoát.

"Ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu ta giúp ngươi bắt mấy con ruột đang vo ve trước mõm của ngươi."

Từng viên đạn sắt. Nó đã được lắp vào một cách tự nhiên, nằm ngay ngắn, thẳng tắp cho đến viên cuối cùng giống như một dòng nước,  đầu nỏ chĩa vào một người...

"Ngươi nghĩ sao?"

Tôi liếc nhìn xung quanh và lên tiếng. Tiếng cười khúc khích của mấy ả kia chợt tắt ngấm. Bầu không khí lại chìm vào im lặng.

Không ai có thể ngay lập tức nhận ra rằng tôi sẽ nhắm nỏ vào Kellin ngay khi tôi đứng dậy. Vì tôi không có thông báo.

Kellin và những quý tộc khác, những người đã nhận ra tình hình một cách muộn màng, trợn mắt lên. Một trong ả trong đám người hùa theo Kellin lên tiếng.

"Ơ, Công nương Eckart! Điều này.....! Làm thế nào mà người có thể làm hại cùng một người đến hai lần chứ?!!!"

"Công nương Eckart?"

Tôi lạnh lùng cắt đứt lời nói của người phụ nữ. Và như thể điều đó không đáng nhìn thấy, tôi liếc cô ta chỉ với đôi mắt của mình.

"Bắt đầu từ lúc nào mà một ả không nhận thức được vị trí của mình có thể tự do mở miệng nói đến cái tên Eckart nhiều lần như vậy???"

"Điều đó... điều đó... điều đó..."

Sắc mặt người phụ nữ đỏ bừng lên. Có lẽ gia đình của cô ta sẽ xấu hổ lắm khi biết cô ta không nhận thức được địa vị của mình ở nơi đông người như này.

Nhưng tôi không thể cưỡng lại bản thân mình nhiều hơn nữa. Nó có thể được tôn trọng vì phong tục lâu đời trong tiệc trà, nhưng bởi vì đế chế nghiêm ngặt về thứ bậc.

Trong khu rừng ồn ào nơi tổ chức tiệc trà, một sự im lặng đến khó tin đang bao trùm.

".........Công nương, hãy bình tĩnh."

Kellin nói với vẻ mặt bình tĩnh hơn mong đợi.

"Nếu người cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gọi một người bảo vệ như lần trước. Điều đó sẽ gây khó khăn cho người đấy."

Đó là một sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Một nhân viên trí óc đang cố gắng khiến tôi rơi vào tình thế chật vật.

Lính canh đóng quân ở khu đất trống ngay cạnh khu rừng, nơi tổ chức tiệc trà. Rõ ràng là Penelope của năm ngoái, người không biết bắn nỏ, đã phát điên lên với tiếng rêи ɾỉ với chiếc nỏ trên tay. Đủ để những tên lính canh nghe thấy tiếng huyên náo và phải chen vào ngay lập tức.

Không khó để đoán rằng lý do cô gái này đột nhiên được trang bị vũ khí là để đe dọa và tự vệ.

Từ bản chất học nỏ, tôi nhận ra thân hình này không có tài võ nghệ. Nếu thân hình này biết dùng nỏ thì sẽ không còn những ngón tay mịn màng và cánh tay mảnh khảnh nữa.

'Con ả này....'

Tại sao tôi không sớm nhận ra rằng nếu tôi sử dụng bộ não của mình một chút, tôi có thể dễ dàng thoát khỏi tình huống này.

Trái với vẻ ngoài bình tĩnh khi nãy, mặc dù cô ta nói về đám lính canh, nhưng trên khuôn mặt của người phụ nữ đó lại tràn ngập sự lo lắng.

"Lần này, nó sẽ không dễ dàng như năm ngoái. Vì vậy, ta sẽ dùng nỏ một cách phù hợp....."

"Vậy thì hãy gọi lính canh vào đi."

Một lần nữa, khoe miệng tôi nhếc lên tôi. Tất cả mọi người đều bị sốc trước lời nói của tôi.

'Công nương Eckart, người sẽ gây náo loạn, tự yêu cầu gọi lính canh.'

Có lẽ đó là một hành động đáng kinh ngạc, mái tóc xanh lại nhìn tôi với ánh mắt xa lạ.

"Nhưng..."

Tôi hơi nghiêng đầu nở một nụ cười hồn nhiên, như thể tôi không biết gì.

"Liệu ngươi gọi lính canh vào nhanh hơn hay nỏ của ta hoạt động nhanh hơn nhỉ? Mau đi đi ta sẽ canh thời gian."