Bên cạnh khoảng đất trống rộng rãi ở bìa khu rừng, nơi tổ chức cuộc thi săn bắn, có một khu rừng nhỏ khác. Có vẻ như những người phụ nữ chờ đợi những người tham gia cuộc thi quay trở về và ngồi đó ngắm cảnh.
Chiếc bàn dài được trang trí bằng hoa ở giữa gần như đã chật kín, như lời nữ Bá tước nói.
"Mọi người!"
Bá tước phu nhân gọi mọi người tập trung lại.
"Mọi người nhìn xem. Ta mời ai đến này."
"Ôi chúa ơi!!"
"Thật mừng vì người đã đến."
Tất cả mọi người nhìn theo Bá tước phu nhân đi vào đại sảnh đều cảm kích. Họ vừa trò chuyện vừa che miệng bằng những chiếc quạt nên tôi không rõ đó có phải là phản ứng tích cực hay không.
'Tôi không nên suy nghĩ nhiều về nó.'
Dù sao tôi cũng không biết đó là ai ngay cả khi tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ấy.
Tiệc trà có sự tham gia của rất nhiều người, từ các cô gái trẻ đến quý bà lớn tuổi. Điều khiến tôi hơi tò mò là không giống như tôi, hầu hết họ đều có một người hầu theo sau.
Ngoài ra, không có người phụ nữ nào mặc đồ đi săn như tôi. Dù tôi đã nhân ra sự khác biệt này từ trước, nhưng tôi vẫn cảm thấy cay đắng vì chủ có một mình tôi mặc trang phục đi săn, nó khiến tôi nổi bậc giữa mọi người.
'Tôi có nên mang theo Emily không? Cô ấy không bảo tôi mang cô ấy đi cùng, vì vậy tôi đã để cô ấy lại.'
Tôi hơi hối hận. Tôi lo lắng rằng tôi có thể bị gọi là "công nương tinh tinh và thô lỗ" vì tôi không nhận ra cô ấy mà không có lý do gì. Vì vậy, tôi quyết định hạn chế giao tiếp nhiều nhất có thể.
"Cảm ơn vì đã mời ta, Bá tước phu nhân."
Tôi cúi đầu vừa phải để không trông quá thấp. Đôi mắt lấp đầy tôi với những ý định không rõ. Nó tương tự như khi Bá tước phu nhân có biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt của cô ấy sau khi nhận được lời chào đáp lại từ tôi trước đó.
"Đến đây, ngồi ở phía này, công nương."
May mắn thay, Bá tước phu nhân vội vàng mời tôi ngồi xuống để thấy rằng cô ấy không cố gắng làm điều gì đó trẻ con như mời tôi đến tiệc trà và bỏ mặc tôi một mình. Vị trí của tôi nằm cạnh chiếc bàn nơi người tổ chức bữa tiệc ngồi, nơi thu hút nhiều sự chú ý nhất. Xem xét danh tiếng của Penelope một chút, thì đó là điều ngạc nhiên.
"Mời công nương dùng trà."
Bá tước phu nhân hướng dẫn cô hầu gái đang đứng sau lưng. Loại trà màu vàng đậm bốc khói nghi ngút rót vào tách trà trước mặt.
"Đây là lá trà quý mà chồng ta mang về từ chuyến đi đến Setina. Công nương hãy thử xem."
Theo gợi ý của Bá tước phu nhân dịu dàng, tôi từ từ nhấc tách trà lên. Tôi không quan tâm đến xã hội này đến nỗi tôi đã bị Công tước mắng mỏ vì không đi chơi với các cô gái quý tộc khác. Nhưng hơi khó xử khi ngồi ở một chỗ như thế này…
'Ồ, tôi hơi lo lắng.'
Cẩn thận ngửi thấy mùi thơm, tôi đưa tách trà lên miệng, giả vờ nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống.
"Nó có mùi tuyệt vời, Bá tước phu nhân."
Nó không ổn lắm. Có lẽ vì được vận chuyển đường dài nên trà có mùi ẩm mốc rất khó chịu. Nhưng tôi biết mình không nên nói thẳng ra ở một nơi như vậy.
"Thật không? Ta rất vui vì người không chê! Mọi người đều vậy, phải không?"
Bá tước phu nhân cười rất tươi.
"Này cô biết gì không?"
"Có một tin tốt."
Lần này, có một số người phụ nữ nhẹ nhàng che miệng bằng quạt. Có vẻ như lời chào đầu tiên của tôi đã được hoàn thành khá thành công, và tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chính lúc đó.
"Công nương Eckart! Ta nghe nói cô đã làm rất tốt vào đêm trước."
Một trong những người phụ nữ ngồi đối diện tôi kéo ghế lại gần và hỏi.
Tôi nghĩ cô ấy khoảng mười lăm hay mười sáu tuổi. Cô ấy trông còn rất trẻ, cô ấy có đôi mắt to, lấp lánh chứa đầy sự tò mò.
"Ồ, không có gì đâu."
Tôi lúng túng mỉm cười và xua tay.
'Khiêm tốn là cao quý.'
Và cô ấy tự hào một mình. Trước thái độ đó, một quý cô tôi không quen đã hét lên một cách đáng yêu, đôi má cô ấy ửng hồng.
"Kể từ ngày hôm qua, khắp cung điện luôn bàn tán sôi nổi câu chuyện về công nương Eckart."
"Aha, vậy sao?"
Người phụ nữ đó đột ngột nói thêm với vẻ mặt ủ rũ.
“Ừ, ta không được khỏe nên đã quay về Cavana trước và không được chứng kiến mọi việc…...”
"Ôi không, tiểu thư Aris. Cô đã bỏ lỡ cảnh tượng hiếm hoi đó à?"
Tôi chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy một câu hỏi giật mình.
Tôi liếc qua đó. Tuy nhiên, cô ấy nhanh chóng dời sự chú ý của tôi vì tôi không nhận ra được gương mặt của cô ấy. Rốt cuộc, cô ấy cũng che miệng mình lại với một cái quạt
'…Quý cô Aris sao? Tôi sẽ cố ghi nhớ gương mặt cô ấy.'
Sau khi trở về nhà, tôi sẽ kể lại tên của cô gái đó, người đầu tiên bày tỏ sự ưu ái với tôi. Tôi ghi nhớ để sau này không gặp khó khăn và để xây dựng tình bạn với những cô gái đồng trang lứa, như lời Công tước nói.
Trong khi đó, những người phụ nữ ngồi xuống bắt đầu bàn tán về tôi.
"Công nương Eckart đã sử dụng nỏ thật điêu luyện, thật ngoạn mục khi thấy những con quái thú bị hạ bởi cô ấy!"
"Thật không? Ôi, nghe ngầu quá!!"
"Đúng vậy. Tiểu thư Aris sẽ hối hận vì rời khỏi sảnh tiệc sớm ngày hôm qua."
"Nhưng công nương Eckart này, sao cô có thể cải thiện kĩ thuật dùng nỏ của mình nhanh như vậy chứ?"
Hầu hết thời gian đó toàn là những quý bà mở miệng. Và có một số người đang lặng lẽ soi mói tôi, dù tôi có địa vị cai hơn họ. Tôi nhận ra ngay, nhưng tôi không thèm để lộ ra ngoài. Vì đó là xu hướng ở khắp mọi nơi.
'Danh tiếng của tôi đã trở nên tệ, dù tôi là một quý cô.'
Không cần thiết phải làm hỏng bầu không khí này. Vì vậy, tôi lầm bầm với một nụ cười ôn hòa.
"Nếu luyện tập chăm chỉ với một người thầy giỏi, kỹ năng bắn nỏ sẽ nhanh chóng được cải thiện."
"Ôi, Chúa ơi... Đoán xem lần này người đã tập bắn ai khác chưa?"
Sau đó, một người phụ nữ ngồi vắt chéo chân lẩm bẩm, lấy quạt che miệng. Giọng nói đầy sự rung cảm pha chút giễu cợt.
"...Hở?"
Tôi nhìn kỹ người phụ nữ đó, tự hỏi mình có nghe nhầm không.
Cô ta là một cô gái trẻ cỡ tuổi tôi với mái tóc xanh ấn tượng. Đôi mắt cô ấy cong đẹp như biết nói 'xin chào' khi gặp người khác.
'Cô ta là ai vậy?'
Khuôn mặt cô ta trông rất hiền lành đến mức tôi không nghĩ rằng những gì tôi vừa nghe là một lời nhận xét mỉa mai dành cho tôi từ cô ta.
"Á hớ hớ, hôm qua phu nhân Kellin có xem màn trình diễn của công nương không?"
Sau đó, người tổ chức tự nhiên dẫn dắt cuộc trò chuyện bị đóng băng trong một lúc. Đột nhiên tôi có cảm giác deja vu.
'Quý bà Kellin? Tôi đã từng nghe cái tên đó trước đây.…'
Trong khi đó, một người phụ nữ được gọi là Bá tước phu nhân Kellin đáp lại với một nụ cười lớn.
"Tất nhiên."
"Cảnh tượng đó thế nào, phu nhân Kellin? Hãy kể cho tôi nghe thêm về nó!"
Tiểu thư Aris lại bị giễu cợt. Đó là câu chuyện về tôi, nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy như mình không phải là nhân vật chính. Nhưng không ai quan tâm, tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý vào đôi môi của phu nhân Kellin.
"Ta thấy yên tâm về việc công nương bắn nỏ."
"Yên tâm như thế nào?"
"Ồ, nghĩ lại thì, phu nhân Kellin đã khen ngợi công nương về tài bắn nỏ của cô ấy từ năm ngoái, phải không?"
Các phu nhân khác lần lượt đáp lại lời của phu nhân Kellin.
'Cô ta đã khen ngợi về kỹ năng của tôi? Tôi không nghĩ vậy…..'
Khoảnh khắc tôi nghiêng đầu nhớ lời nhận xét ngớ ngẩn của cô ta. Một sự thật thoáng qua trong đầu tôi.
'Ôi chúa ơi.'
Sau đó tôi mới nhận ra cô gái mái tóc xanh đó là ai. Tôi đã không làm điều đó bản thân mình, và tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ gặp phải nó, vì vậy tôi hoàn toàn quên mất.
'Năm ngoái, cô ấy là người...'
Cô gái trở thành nữ hoàng của cuộc thi săn bắn vì Penelope đã rất tức giận, muốn gϊếŧ cô ta bằng nỏ.
'Cô ta là người đã làm tôi tức điên lên.'
Một cơn ớn lạnh kỳ lạ lướt qua gáy tôi. Bằng cách nào đó, đây là điềm báo xấu rằng đây là nơi không phù với Penelope, không, đối với tôi.
"Nó làm ta nhớ đến công nương trong cuộc thi săn bắn năm ngoái."
Khi đối mặt với cơn bão nội tâm như vậy, Kellin hay Kelo, mặc kệ cô ấy tên gì, vẫn bình tĩnh tiếp tục.
"Người đã chĩa nỏ vào ta, nói rằng người sẽ chỉ cho ta một mẹo bắn một con muỗi đang bay gần tôi chủ bằng một mũi tên."
"Ôi chúa ơi!"
Trước câu nói của cô ấy, mọi người kinh ngạc.
"Tin đồn có đúng như vậy không?"
Bá tước phu nhân Dorothea hỏi ngược lại.
"Ta không biết tin đồn là gì, nhưng công nương không bao giờ nhắm vào tôi mà không có lí do. Đừng hiểu lầm cô ấy. Cô ấy tốt bụng đến mức muốn giúp ta bắt được muỗi."
Tôi không thể không ghét cái cách mà mái tóc xanh trả lời với một nụ cười giễu cợt.
'Này. Chỉ xin thề với tôi một cách công khai.'
Cô ấy rất giỏi nói chuyện phiếm trước mặt tôi. Cô ấy rất tự hào về tôi, và Penelope năm ngoái đã tức giận đến mức muốn bắn chết cô ấy mà không cần nghĩ đến hậu quả.
"Trái tim của ta đã nặng trĩ vì những lời lẽ không hay về công nương vì sự cố năm ngoái."
Nhưng khi những lời đàm tiếu đó không kết thúc. Cái đầu xanh nhìn tôi và ba hoa thêm.
"Ngày hôm qua người đã bắn hạ lũ quái vật to bằng cả căn nhà mà không phải nhỏ như con muỗi, người đã không cần lo lắng sợ mắc lỗi nhờ kích thước của chúng, đúng không?"
"......"
'Tôi không có bị mù!!!'
*Bản dịch gián tiếp 'thật vô lý khi tôi bắn trượt con thú to lớn đó, trừ khi tôi bị mù.' Nó có nghĩa là như vậy.
Tại sao tôi lại có thể bỏ qua điềm báo lo lắng dù chỉ một lần? Bây giờ tôi mới nhận ra, dường như Công tước đã biết mục đích của việc cử một người hầu để theo tôi trong bữa tiệc trà này.
'Bằng cách nào đó. Tôi thấy nụ cười của họ thật kỳ lạ…..'
Mấy cô ả bánh bèo đó đã thành công trong việc gài bẫy tôi. Như thể bắn chính xác phi tiêu độc của mình vào một quả trứng một cách hào hứng trong cuộc vui của họ ngày hôm nay.