Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 62

"C-cái gì..." Tôi xấu hổ đến mức xém thét lên, nhưng tôi nhanh chóng im lặng.

'Anh ta là người đã đến và gây ra mọi chuyện cơ mà!'

Khi nghe câu trả lời của Thái tử, Derrick ngay lập tức quay đầu về phía tôi.

Đột nhiên, trên đầu anh nhấp nháy.

Độ hảo cảm -1%

[Độ hảo cảm 25%]

Tôi thất vọng vì độ hảo cảm bị tuột xuống. Ngay lập tức, tôi lắc đầu nguầy nguậy, phản đối lời nói của Thái tử.

'Không, tôi không làm gì cả.'

Lời cảnh báo lúc nãy lại hiện lên một cách rõ rệt bên tai tôi.

"Việc này sẽ không kết thúc nếu ngươi bị giam trong ngục."

Derrick nhìn tôi chằm chằm, lắc đầu, và quay lại với một tiếng thở dài nhẹ mà chỉ tôi có thể nghe thấy.

"Em gái của thần vẫn còn trong tình trạng mất trí không lâu sau khi con bé tỉnh dậy khỏi giường, thưa Điện hạ."

"....."

"Thần không biết nó đã làm loại lễ rửa tội nào, nhưng xin Điện hạ hãy ban cho nó lòng hảo tâm của mình."

"Tiểu thư nhà Công tước đã lừa dối ta."

"Lừa dối...?

Tôi há to miệng. Đó là câu chuyện mà tôi là nhân vật chính nhưng chỉ có moiĩ mình tôi là không biết về nó. Vì những câu chuyện đó xuất phát từ miệng Thái tử.

"Cô ấy đã không giữ lời hứa của mình, cô ấy đã chà đạp và chơi đùa với tình cảm của ta."

Tôi vội vàng ngắt lời anh ta.

"Khoan, Điện hạ đang nói gì vậy?"

Nhưng Derrick đã đi trước một bước. Đôi mắt anh đã cau lại.

Thái tử nhún vai trước cảnh tượng đó.

"Em không nhớ à? Ta thì vẫn còn nhớ rất rõ những gì tiểu thư đã thì thầm với ta trong vườn mê cung..."

"Điện hạ!"

Tôi không biết nhưng tôi ngắt lời anh ta bằng một tiếng thét.

Ngài Công tước và hai đứa con trai cứ nghĩ rằng tôi sẽ bị chặt đầu bởi tên điên hoàng gia này mà không biết rằng tôi đã nói vài lời vô nghĩa.

'Ồ, không, đồ khốn kiếp, tôi phải nhanh chóng kéo hắn đến một nơi vắng vẻ và hạ gục hắn bằng nỏ!'

Tôi đã rất quyết tâm để nhổ nó ra.

"Thần nghĩ rằng thần đã lỡ lời khiến Điện hạ hiểu lầm rồi. Thần cần nói chuyện với Điện hạ, vì vậy chúng ta hãy đi ra nơi khác."

Tôi không thể chịu đựng được những lời nhận xét vô lý nữa. Tôi định kéo anh ta và biến mất trước mặt Derrick.

* Koooooooooong! *

"Ahhhhhhh!"

Một loạt âm thanh gầm rú và tiếng thét chói tai vang lên.

Ánh mắt của mọi người, bao gồm cả  tôi, đều hướng về phiáp đó.

"Cái gì, cái gì vậy..."

Một quả bóng bay khổng lồ đang xuất hiện ở góc của bữa tiệc, phía trên một tòa nhà hai tầng. Trong đầu tôi lại tự nhảy số về hình ảnh chú vịt vàng khổng lồ (Rubber Duck) trôi nổi trên sông.

"Quuu, Quuu-!"

Đúng lúc đó, cái thứ khinh khí cầu hú lên rất to.

Tôi chỉ nhận ra sau đó.

'Ôi chúa ơi.'

Con vật kì lạ được một nhóm phụ nữ từ quốc gia khác lôi ra đã trở nên to lớn. Ngay lúc đó, con quái vật khinh khí cầu hét lên và uốn éo.

"Quuu, Quuuuu-!"

"Ahhhhhhhhhhh! Cứu tôi-!"

Mọi người xung quanh la hét và chạy tán loạn để tránh một con quái vật. Vẻ bề ngoài và tiếng kêu mà tôi cho là dễ thương giờ lại cảm thấy kỳ lạ.

"Ahhhhhhhh!"

Vào thời điểm đó, một người phụ nữ đang chạy trốn khỏi sự xuất hiện bất ngờ của con quái vật, đã ngã xuống.

"Kuuu-!"

"Ahhhhhhh!"

Con quái vật giống khinh khí cầu liền xuất hiện và đang định tấn công người phụ nữ đó.

"Chết tiệt."

Derrick, người đang bên cạnh tôi, lao về phía trước như một cơn gió.

Ồ, anh ta đi rồi.

Derrick rút thanh kiếm ra khỏi thắt lưng khi chạy và nhanh chóng đến được chỗ của người phụ nữ. Anh ta cắm thanh kiếm vào chân con quái vật to lớn đang cố gắng nghiền nát người phụ nữ.

"Qoooooo -."

Trước khi chân của con thú giẫm lên mặt đất, nó đã dừng lại trong gang tấc.

* Pying * - thanh kiếm uốn cong như thể nó sẽ sớm gãy.

Nhưng hên là người phụ nữ đang nằm úp mặt và nó đã đủ để Derrick nắm lấy cánh tay của người phụ nữ và kéo cô ấy ra ngoài. Người phụ nữ đang ở trong vòng tay của anh, dường như đã rơi vào tình trạng hoảng loạn. Ngay sau khi họ ra ngoài, thanh kiếm của Derrick đã hoàn toàn ghìm chặt vào chân con quái vật với âm thanh 'choáng ngợp'.

"Vệ binh! Gọi Vệ binh!"

"Qoo, Qoo!"

Con quái vật đang hoành hành dữ dội hơn trước. Bữa tiệc ngoài trời cách đây khá lâu còn xin đẹp đã trở nên lộn xộn hoàn toàn.

"Thái tử đang ở đây!" Giữa lúc hỗn loạn, tôi có thể nghe rõ ai đó đang hét lớn.

Tôi mở to mắt nhìn về phía tiếng hét vừa phát ra

"Gϊếŧ hắn!!!!"

Một nhóm phụ nữ mặc áo đen, những người đầu tiên rút con quái vật cũ ra trước đó, đang chỉ vào Thái tử và niệm chú.

Con quái vật trở nên hung hăng hơn, nó lăn ra đất, rồi lại phát điên và lao về phía tôi và Thái tử.

Nó không phải là trò chơi!

'Tại sao con quái vật đột nhiên xuất hiện trong trò chơi mô phỏng tình yêu?'

Tôi chết lặng trước diễn biến kì cục này, nên tôi chỉ biết choáng váng và cứng họng.

"Kuuu, Quuuuuuuu-!"

"Đối với anh trai của nàng, người phụ nữ đó dường như quan trọng hơn em gái duy nhất của anh hắn."

Chính lúc đó...

Thái tử vốn đang thản nhiên đứng yên, mặc cho mọi người chạy loạn, đột nhiên bước tới nói chuyện.

"Nếu ta là hắn, ta sẽ không bao giờ để nàng ở yên với một kẻ suýt gϊếŧ chết em gái mình. Thậm chí còn hơn thế nữa trong tình huống nguy hiểm này."

"....."

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta bị cuốn vào cuộc trò chuyện trước đó và ném em làm mồi nhử rồi bỏ chạy?"

Tôi sững người trước những lời nói đó.

Nếu anh ta thực sự làm vậy, tôi sẽ bị con quái vật này nghiền nát cho đến chết. Thái tử cứ đứng quan sát tôi và đã cười toe toét.

"Ta chỉ đang nói đùa, vì vậy hãy thả lỏng khuôn mặt của mình đi, tiểu thư. Nếu không mọi người sẽ thấy đó."

"Đó là..."

"Đó là hạt giống ta đã gieo, vì vậy ta sẽ gặt nó."

Tôi định hỏi anh ấy một lần nữa nếu đó là một trò đùa.

Anh ta phóng về phía trước, kéo một thanh kiếm như Derrick ngay trước đó.

"Qoo, Qoo!"

Đúng lúc đó, con thú cũng ngừng vỗ cánh và bắt đầu lao tới.

* Dudududu * mặt đất rung chuyển.

Thái tử, người đang chạy với tốc độ kinh hoàng, nhảy lên không trung ngay trước con quái vật. Sau đó, anh ta cắm thanh kiếm vào con mắt lớn của con thú.

"Kuuu-Wook!"

Con thú chạy điên cuồng với một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Thân thể thái tử rơi xuống nhẹ nhàng như một tờ giấy trên không trung.

"Chà, anh ta sắp ngã...!"

Nhưng những lo lắng như vậy cũng ngắn ngủi. Giữ thanh kiếm bằng một tay, anh ấy đã cố gắng giữ thăng bằng nó, và chẳng bao lâu nữa.

* Ack-a-a-ha! *

Thanh kiếm đi xuống, anh ta ngã mạnh xuống. Khi chân anh chạm đất, thì lúc đó chuyển động của con quái vật cũng dừng lại. Và...

"Ah...."

Con quái vật to lớn gục ngã. Với phần đỉnh đầu gần như không còn dính vào nhau và bị vỡ làm đôi, hình ảnh con quái vật chảy xuống đất thực sự giống như bã kẹo cao su.

'Oh....' Tôi ngây người chớp mắt.

Mọi thứ diễn ra trong chớp nhoáng.

Thái tử gϊếŧ con quái vật trong vòng chưa đầy vài phút, anh ta nhìn vào đâu đó với đôi mắt đỏ rực.

"Thật là lạ."

Đó là một nhóm người mặc trang phục đen điều khiển con thú. Họ đã tụ tập thành một vòng tròn và tạo ra lá chắn bải vệ mình, mỗi người đều có một quả cầu pha lê cho riêng mình. Vì vậy, các quý tộc có vũ khí không thể tiếp cận được họ.

Derrick, người đang đứng gần họ với một thanh kiếm gãy, không thể tiếp cận họ một cách vội vàng, có lẽ vì nó hoạt động tốt hơn mong đợi. Người phụ nữ được cứu khỏi con quái vật và ôm nó trong tay đã biến mất. Thái tử đã dành toàn bộ thời gian để quan sát xung quanh.

"Tại sao ở đây lại yên tĩnh như vậy? Đáng lí ra thị vệ phải tới rồi chứ."

Những quý tộc kịp chạy thoát ra xa thì thầm với nhau.

Nghĩ lại thì quả đúng như vậy. Nếu bên trong có tiếng động hỗn loạn như vầy, thì chắc chắn các vệ sĩ sẽ được gọi đến. Nhưng thật kỳ lạ là vẫn không có dấu hiệu của các vẹ sĩ. Hơn nữa, nếu lực lượng hỗ trợ đến chậm, đây là thời điểm hoàn hảo để tàn sát mọi người.

Ngoại trừ một vài thanh niên, như Derrick và Thái tử, những người đã mang vũ khí đến phòng tiệc một cách bất thường, tất cả đều là những thi thể trống rỗng.

"Nếu ngươi nghĩ rằng điều này đã kết thúc thì ngươi đã nhầm rồi, Kallisto Regulus!"

Lúc đó, một người trong nhóm mặc đồ đen đã hét lên. Đó là một giọng nói khàn khàn.

Tôi nghĩ đó là một người đàn ông  trong thân hình nhỏ bé của một người phụ nữ, nhưng tôi đoán hoàn toàn không phải vậy.

"Ngươi sẽ không sống nổi qua ngày hôm nay đâu."

"Đây là những tàn tích của Tân Vương quốc Leila sao? Ồ, ta không biết là ngươi sẽ sử dụng một nhóm các cô gái cải trang trong trang phục Setina .."

Setina là một quốc gia sa mạc nhỏ nằm cách xa Đế quốc Inca.

Thái tử đã xác định được họ. Không biết những gì anh ta nói có đúng không, người áo đen vừa lên tiếng đã ấp úng. Dù tôi không biết rõ nhưng có lẽ họ đến từ một trong những quốc gia bại trận.

"Sẽ không dễ dàng để vượt qua kiểm tra an ninh. Ai đã giúp ngươi?"

"Ngươi không bao giờ trở thành Vua được khi ngươi là một kẻ xấu xa như vậy!"

Câu trả lời đáp lại là một câu không liên quan đến câu hỏi, thái tử nghiêng đầu.

"Tại sao?" Anh ta thực sự dường như không biết tại sao mình không nên làm hoàng đế.

Câu hỏi ngược lại của Thái tử hẳn đã khiến đám người quần áo đen phát cáu.

"Hàng vạn sinh mệnh đổ thành xương máu đều vì ngươi mà khơi mào chiến tranh! Ngươi không sợ trời sinh, đồ khốn kiếp!"

"Chà, ta không nghĩ đó là điều mà các ngươi, những người đã sử dụng con người làm thực phẩm và đối tượng cho thí nghiệm, nên nói."

"Im đi!"

"Và gần đây, các ngươi đã bắt cóc và lạm dụng trẻ em với sức mạnh phép thuật."

"Đ-đó là vì tất cả được chỉ huy bởi Nữ thần Leila vĩ đại và chỉ khi những kẻ bẩn thỉu chống lại Chúa biến mất thì Hoàng đế Chân chính...!"

Đó là một nhận xét rõ ràng. Bởi vì tôi đã nghe nó từ Vinter vài hôm trước.

- Một số người cho rằng vị hoàng đế thực sự theo sự lựa chọn của Chúa sẽ chỉ được sinh ra khi tất cả các phù thủy biến mất.

'Vậy thì Vinter sẽ nói gì về nhóm người này?'

Thái tử hỏi lại bằng một giọng chế giễu trong khi quan sát kỹ lưỡng  nhóm người quần áo đen.

"Nếu vậy, ngươi nghĩ gì về Gers Clans, những người biết ơn về những gì ta đã cho, và phá hủy tài sản trái phép của ngươi?"

"Hừ -- Sao những tên khốn đó lại dám xâm phạm Thánh Quốc của chúng ta..."

"Chà, câu trả lời như vậy là đủ rồi."

Đột nhiên, người hỏi giơ tay và dừng cuộc trò chuyện mà không nghe thấy câu trả lời.

"Tất cả các ngươi sẽ bị gϊếŧ trong tay ta như con thú mà các ngươi mang theo."

* Srrungggg- *

Với những lời kỳ quái của mình, anh ta cầm chắc thanh kiếm lớn của mình trong tay, đôi mắt càng trở nên đỏ rực.