'Cái này là cái gì?' Tôi lúng túng khi bản nhiệm vụ đột ngột xuất hiện. Tôi không ngờ nhiệm vụ lại xuất hiện như vậy bởi vì tôi đã không tham dự một cuộc thi săn bắn ngay cả ở chế độ Thường.
Khi tôi đang đơ ra vài giây thì bản nhiệm vụ lại hiện lên vài dòng chữ...
Vì đây là nhiệm vụ chính của , nó sẽ tự động được chấp nhận sau 5 giây.
5
4
3
Khi đếm ngược giảm dần, tôi nhấn [TỪ CHỐI] mà không cần suy nghĩ thêm. Bảng nhiệm vụ biến mất ngay lập tức. Nhưng thay vào đó, Thái tử…
"Đã lâu không gặp, tiểu thư Eckart." đôi mắt đỏ ngầu xuất hiện.
'Ahhhhhhh...'
Tôi cố gắng nuốt tiếng thét của mình xuống. Đôi mắt đỏ ngầu của anh ta như dung nham của ngọn núi lửa ở đâu đó trên thế giới đang phun trào.
Tôi chỉ vừa rời mắt khỏi Thái tử một chút để kiểm tra bảng thì anh ta lại xuất hiện không một tiếng động.
Thái tử, khum người xuống, chống tay lên bàn, mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt dã thú đang nhìn con mồi.
Một chiếc răng nanh nhỏ lắp ló qua đôi môi đỏ mọng. Đó là một cảnh tượng còn đáng sợ hơn là việc tôi bị nghẹt thở nữa.
"Tham kiến Thái tử điện hạ." Tôi cố nén giọng run run của mình.
"Thật khó để gặp lại nàng."
"…..."
"Suốt thời gian qua, chất độc đã hành hạ nàng. Vậy hiện tại nàng cảm thấy khá hơn chưa?"
Thay vì nhận được lời chào của tôi, anh ta lại bỏ lơ nó và lái sang chuyện khác. Giọng điệu của tên này đi kèm với sự chế nhạo.
Đúng là tôi đã khá chật vật suốt mấy ngày sau khi bị anh ta đâm vào cổ. Tôi rất muốn bắn tên này vài phát vì nhớ lại chuyện đó. Nhưng bây giờ tôi lại đang ở trong tình thế mạng sống của mình đang bị đe doạ.
"Cảm ơn sự quan tâm của điện hạ…..Thần đã hồi phục hoàn toàn."
Sau đó Thái tử lại buông lời phàn nàn.
"Nếu nàng bảo ta đến thăm nàng, ta sẽ gạt bỏ hết mọt thứ sang một bên và chạy đến."
"….."
"Ta đã đợi suốt mấy ngày, nhưng không có nghe thấy nàng nói gì."
"Cái gì?......"
Sao anh ta lại làm chuyện nhảm nhí này? Tôi bàng hoàng và lắt đầu nguầy nguậy.
"Thần làm sao dám làm phiền đến Điện hạ. Thần thật sự không sao. Thưa Điện hạ."
"Điều này thật đáng buồn. Ta nghĩ rằng mình có thể làm được việc này vì dù gì sau này chúng ta cũng trở thành một cặp."
"Hở?!"
Tôi nhận ra có gì đó sai sai.
'Anh ta đang nói cái quái gì vậy?'
Tôi gạt khuôn mặt tươi cười sang một bên, vừa hé đôi môi run rẩy vừa hỏi.
"Ai...với ai?"
"Đương nhiên là ta với nàng, tiểu thư à!"
*ĐÙNG, ĐOÀNG*
Nghe như tiếng sấm bên tai. Vị thái tử điên khùng này cứ đi quanh bàn. Và anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế mà Derrick từng ngồi.
Tôi cứng đờ người. Anh ấy nhìn tôi chằm chằm như vậy và ra vẻ uể oải.
"Nàng vẫn chưa quên lời hứa của mình với ta, phải không, tiểu thư?"
"Gì…"
"Ta đã nghĩ rằng hôm nay nàng sẽ giải thích tại sao, bằng cách nào đó mà trong lần gặp mặt đầu tiên nàng đã thích ta."
Cuối cùng, anh ta cũng đã nhắc đến điều đó.
"Tất nhiên là nàng đã chuẩn bị lời giải thích rồi phải không?"
"….."
"Nào. Nói đi."
Thái tử gật đầu, thúc giục tôi giải thích. Cùng lúc đó, trên mái tóc vàng rực rỡ bắt đầu nhấp nháy dòng chữ.
[Độ hảo cảm 3%]
Nó chỉ có 3%. Nếu tôi hành xử sai, tôi sẽ bị chặt đầu bởi thanh kiếm mà anh ta cầm, và tôi sẽ trở nên quá tải với trò chơi.
Gương mặt tôi trắng bệch.
"Nó...nó...nó..."
"Không có gì phải xấu hổ cả, hãy thoải mái nói cho ta biết. Bởi vì dù sao cũng không có ai ở xung quanh."
Như anh ta nói, không có ai trong bán kính 1 mét của chiếc bàn.
Tất cả đều ở phía xa, chỉ nhìn cuộc gặp gỡ giữa tên điên Hoàng gia và con chó điên nhà Công tước mà cảm thấy hứng thú.
"Mau nói cho ta."
Thái tử lại hối thúc tôi một lần nữa.
“Đó là……đó là…….”
Tôi cố nén sợ hãi, cô gắng tìm từ ngữ để nói.
Cho dù tôi có sợ chết đi chăng nữa, tại sao tôi lại nói những điều vô nghĩa như vậy?'
Và cho dù tôi có nhìn anh ta bao lâu đi chăng nữa, tôi cũng không thể nghĩ ra được điều gì để nói. Tôi chỉ mới gặp anh ta có hai lần. Bên cạnh đó điểm nổi bật của anh ta cũng chỉ là mái tóc vàng rực đó. Dù vừa mới ngủ dậy, không cần rửa mặt cũng nhận ra được anh ta qua mái tóc đó.
"…Tiểu thư Eckart."
Thái tử lại gọi tôi. Giọng anh lặng lẽ chìm xuống.
"Thần...xin lỗi!"
Tôi nhắm chặt đôi mắt.
Ồ, tôi không biết nữa.
"Thần không thích Thái tử nữa."
"…Gì?"
Một bên lông mày của thái tử nhướng lên.
Tôi sợ anh ta sẽ rút kiếm ra. Tôi nói nhanh như bắn rap.
"Thần đã sớm nhận ra rằng mình không còn tình cảm với Điện hạ nữa."
"…."
"Thần rất xin lỗi vì đã làm phiền ngài với cảm xúc đơn phương của thần, thưa Thái tử! Thần sẽ tìm một người thực tế hơn cho mình."
Tôi hoàn toàn bị phân tâm bởi nỗi kinh hoàng sắp ập đến trong đầu.
Lúc đó, trong lòng tôi cứ nói
'Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..'
Lầm bầm một điều như vậy, tôi đã hoàn thành bài thuyết trình của mình khá thành công mà không còn nói lắp nữa.
Tôi chắc rằng mọi người đã nghe thấy nó.
Tôi đã khóc không thành tiếng khi đang nói.
Vốn dĩ, tình yêu luôn thay đổi. Cho dù thái tử có ngỗ ngược đến đâu, sao có thể chém chết một tiểu thư đang xin lỗi trước mặt toàn thể quý tộc? Dù trò chơi có nhảm đến cỡ nào, anh ta cũng không thể là một kẻ điên rồ như vậy. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi.
"Ha!"
Thái tử bị lời nói của tôi làm cho câm nín một lúc lâu, sau đó liền phá cười lên.
"Cô đã có người khác?"
"…Đúng?"
"Tên khốn đó là ai?"
* Strung- *
Bất ngờ, anh ta bật dậy khỏi chỗ ngồi và rút thanh kiếm đang vắt ngang hông. Thật vậy, anh ta là một kẻ điên, người đã đeo kiếm để chiến đấu trong một cuộc thi săn bắn.
"Nói cho ta biết, tên khốn mà nàng thích là kẻ nào."
Đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi và nói.
Tôi có linh cảm rằng mũi kiếm nhọn ấy sẽ đâm tôi bất cứ lúc nào.
'Trò chơi này bị làm sao vậy?'
Tôi kêu lên.
"Ta không có kiên nhẫn đâu, tiểu thư Eckart."
"….."
"Vì vậy, tốt hơn hết là nàng nên nhanh chóng trả lời."
“Ồ, tôi vẫn chưa có đối tượng đó để hẹn hò…”
Tôi miễn cưỡng trả lời, mồ hôi nhễ nhại.
[Độ hảo cảm 4%]
Tôi nghĩ đó là một câu trả lời rất tốt vì độ hảo cảm đã tăng thêm 1%. Nhưng bây giờ tôi không thể vui mừng. Không giống như trên đầu của mình, đôi lông mày của anh ta chau lại.
"…Tình yêu của nàng, có thật sự dễ dàng và nhanh chóng như vậy không?"
"Đúng."
Sợ bị bắt lại, tôi vội trả lời.
"Thần thường nhanh chóng yêu..."
"Điều đó có nghĩa là có một người đàn ông tốt hơn ta trong Đế chế này."
'Uh…' Đó là sự thật. Mọi thứ đều ổn, ngoại trừ anh. Nhưng vì lý do nào đó, nếu tôi trả lời, tôi nghĩ rằng tôi sẽ gặp rắc rối lớn.
Khi tôi đang nhìn lướt qua đầu anh ấy và không thể nói gì, Thái tử đã áp đảo ngực tôi với tay cầm kiếm.
"Tuyệt quá, tiểu thư Eckart. Ta đã rất mong chờ ngày hôm nay,hôm qua ta còn thức trắng đêm."
Anh ta kề thanh kiếm ngay cố mình. Thanh kiếm dài nguy hiểm như sắp cứa vào mặt anh. Đó là khi tôi nhìn chằm chằm vào anh ấy như thể anh ấy là một kẻ điên.
"Bây giờ, điện hạ đang làm gì vậy?"
Ai đó đã xuất hiện như thể là một vị cứu tinh.
"Anh ơi, anh ơi!"
Một chiếc khiên lạnh lùng đã xuất hiện.
Dường như có một vầng hào quang trên đầu Derrick đang đi tới đây.
'Tại sao anh không đến sớm?'
Tôi vội vàng trốn sau lưng Derrick, lẩm bẩm tiếng than trong lòng.
"Ồ, đây không phải là tiểu Công tước sao?"
Tôi lảng đi nhìn chỗ khác, tránh ánh mắt của Thái tử.
Không ngờ Derrick lại có thái độ thù địch với Thái tử.
"Thần hỏi ngài đang làm gì, thưa Thái tử."
"Ta đang có một cuộc trò chuyện thân thiết với em gái của ngươi."
"Cuộc trò chuyện và rút kiếm?"
"Ô, cái này?"
Thái tử mỉm cười nghiêng ngả trước thanh kiếm của mình.
"Không có gì đâu. Có lẽ vì buổi tiệc được tổ chức ở gần rừng, nên bọ ruồi cứ vo ve xung quanh."
Sau đó, anh ta vung một vài đường kiếm trong không khí như thể đang bắt ruồi và nhanh chóng thu kiếm lại.
Nếu bạn nhìn từ xa, anh ta có thể trông giống như một diễn viên đóng thế khá tuyệt, nhưng trong mắt tôi, anh ta chỉ là một kẻ điên.
"… Penelope có làm gì thiếu tôn trọng Điện hạ không?"
Tôi không phải là người duy nhất nghĩ vậy nhưng Derrick lạnh lùng nhìn anh ấy và hỏi.
“Xin lỗi…”
Thái tử có vẻ đau khổ chống cằm, sau đó vỗ tay nói chuyện phiếm.
"Đúng vậy. Cô ấy đã có một hành vi thiếu tôn trọng rất lớn."
********🤴🗡️