Vào lúc tôi đang cười khúc khích thì chỗ trống phía bên phải của tôi có người ngồi vào.
Tôi cảm nhận được...
"Lo mà điều chỉnh lại bản thân mình đi."
Derrick quay đầu lại và nói với một giọng lạnh lùng.
Chưa đợi tôi kịp phản ứng lại, Derrick lại nói với một tông giọng trầm đến mức chủ có mỗi tôi nghe được anh ta đang nói gì
"Nếu còn gây rắc rối đến người khác, việc này sẽ không kết thúc trong ngục."
Công tước ngồi ở vị trí kế bên Derrick, tất cả thành viên của gia đình Eckart đã ngồi xuống.
Kết quả là tôi bị mắc kẹt giữa hai người đàn ông ghét tôi.
'Tại sao...?'
Bối rối trước tình huống bất ngờ, tôi lần lượt nhìn sang một bên.
'Tại sao trái và phải....?'
Thái tử sẽ không thể gϊếŧ tôi bởi vì hai bên tôi đều có họ, nhưng tôi không vui mừng chút nào.
Xung quanh tôi không chỉ có nỏ, mà trên bàn còn có nĩa, dao. Những thứ nguy hiểm này có ở khắp nơi, chúng có thể gϊếŧ tôi.
Tôi không thể tin rằng mình lại bị mắc kẹt ở giữa hai tên khốn nạn này!
Thật không ổn chút nào.
"Thái tử tiến vào!"
Một cảm giác tồi tệ đã trở thành hiện thực.
Khi tôi đưa mắt về phía âm thanh phát ra, tôi thấy một người đàn ông cao lớn sải bước trên lối đi trải thảm đỏ
[Độ hảo cảm 2%]
Mái tóc vàng uốn lọn rực rỡ dưới bầu trời đêm đen.
Tôi luôn nhìn thấy dòng chứ nhấp nháy đầu tiên mỗi khi gặp các nhân vật, nhưng lần này tôi lại để ý đến mái tóc vàng đó trước.
Tôi đã ngẩn ngơ nhìn mái tóc vàng óng ả.
Anh ta đột nhiên quay đầu sang bên này như thể đã nhận ra.
'Hừ!'
Tôi đã định không giao tiếp bằng mắt.
Tôi liền cúi người xuống, gần như nằm rạp ra bàn để tránh ánh mắt đó.
Tôi cảm thấy có ánh mắt như tia laser đang quét ngang dọc tìm kiếm, nhưng tôi không thể quan tâm hơn.
'Hệ thống, làm ơn hãy giúp tôi, tôi không muốn giao tiếp bằng mắt ở đây! Làm ơn!'
Đó là khi tôi đang cầu nguyện với trò chơi mà tôi đã từng nguyền rủa hàng ngày.
"... Hoàng đế đã đi về phía nam để tĩnh dưỡng."
Giọng nói của Thái tử vang vọng phía xa.
"Ta sẽ chủ trì cuộc săn này."
Buổi tiệc đã bắt đầu. Thật bất ngờ, anh ta nói như một người đàn ông tử tế.
Tôi nằm sấp trên bàn như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tôi có thể nhìn thấy Thái tử đang ngồi đầy kiêu hãnh trên vị trí của mình trên bục giảng
Và bên dưới là nhóm người mặc quần áo kỳ lạ. Có vẻ như đó là đó là quý tộc từ các nước khác.
Thật nhẹ nhõm khi ánh mắt Thái tử không còn lia đến chỗ tôi.
"Lần này có sự tham gia từ các vị khách VIP và có rất nhiều loài động vật độc đáo được mang đến từ các quốc gia khác. Cuộc săn này sẽ trở nên khốc liệt, vì vậy hãy tận hưởng nó."
Với tính cách của mình, Thái tử đã cố gắng rời đi ngay sau khi đọc ngắn gọn bài diễn văn khai mạc của mình.
Nhưng có một người đã giữ chân anh ta lại.
"Điện hạ, thần có một câu hỏi."
"Ồ, Hầu tước Ellen, đã lâu không gặp."
Hầu tước phu nhân quá cố là mẹ của Hoàng hậu.
Dù vậy, có thể sẽ có một "vinh dự" cho những người bị loại khỏi ông ngoại của mình, nhưng Thái tử đã công khai cúi đầu.
"Câu hỏi là gì?"
"Tại sao Hoàng hậu và Nhị hoàng tử không tham gia cuộc thi săn bắn này?"
Nghĩ lại, trên bục cao nhất có một chỗ ngồi dành cho hoàng gia, nhưng chỉ có Thái tử ngồi ở đó.
Thái tử nở một nụ cười nguy hiểm trước câu hỏi của Hầu tước Ellen.
"Hoàng hậu hình như cũng cần tĩnh dưỡng giống như Hoàng đế. Xem ra trong thư mời cũng không nhắc đến việc này."
"Ồ, thần vừa gặp Hoàng hậu trong thời gian gần đây và trông người rất khỏe mạnh. Nhưng tại sao bây giờ người lại không khoẻ?"
"Ta không biết. Chắc bà ấy ghét phải nhìn thấy ta tổ chức một cuộc thi săn bắn."
Kallisto nhún vai và ngẩng cao đầu thờ ơ.
"Chà, vậy thì Hoàng tử II đang ở đâu...?"
"Em trai duy nhất của ta, người đã đi về phía nam trong cuộc thi săn bắn, vì muốn ở cạnh Hoàng hậu."
"....."
"Một đứa trẻ thường phàn nàn về việc không muốn ngã nên được ở cạnh cha mẹ của nó. Phải không?"
Hoàng tử đã ở độ tuổi mà ngay cả những lời nói suông cũng không thể gọi là một đứa trẻ.
Tôi biết điều đó theo bản năng. Thái tử trả ơn bằng tiệc sinh nhật của Nhị hoàng tử.
"Hahaha! Đúng vậy!"
Sau đó, một tiếng cười lớn bật ra từ một bên. Họ là những gia đình đã tham dự cuộc chiến để ủng hộ Thái tử.
Thái tử, người đã gây ra sự im lặng trước mặt tất cả người dân các nước khác, là một kẻ săn mồi thật sự.
Ban đầu, cuộc chiến trong triều đình khốc liệt như cuộc chiến giữa chó mèo, nhưng đây là một trò chơi mô phỏng tình yêu.
Bên cạnh đó, những cảnh này diễn ra không tốt lắm...
Tôi cảm thấy thật kỳ lạ khi trở thành một trong những nhân vật trong game và tự mình trải nghiệm.
Đó là khoảnh khắc khi tôi ngây người nhìn lên anh ấy.
Anh ta chợt liếc đôi mắt đỏ hoe về phía này và.....
Tôi không tránh kịp ánh mắt đó.
Tôi cố gắng ngoảnh sang chỗ khác thật nhanh, nhưng đã muộn. Khóe miệng của người đàn ông thấy tôi nhếch lên.
[Độ hảo cảm 3%]
Đầu của thái tử nhấp nháy.
'Đó là X.'
Sự lo lắng đang dâng lên trong tôi.
Thái tử, người đang giao tiếp bằng mắt với tôi trong giây lát, quay đầu lại và nhìn Hầu tước Ellen.
"Ta nghĩ rằng ta đã cho ông một câu trả lời thỏa đáng, Hầu tước."
Áp lực từ Thái tử đang tiến về phía tôi.
"Vâng, vâng, cám ơn điện hạ."
Hầu tước Ellen cúi đầu với vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Bây giờ tất cả những gì đang níu chân Thái tử đã biến mất, anh ta sẽ nhanh chóng tiến về phía tôi.
Không, tôi không muốn như vậy.
Nhưng.
"Ta đã kết thúc bài phát biểu khai mạc của mình. "
"....."
"Có một thứ đã thu hút ta."
Như thể Kallisto vừa tìm được một món đồ chơi vui nhộn, đôi mắt đỏ của anh ta sáng lấp lánh.
"Hãy vui vẻ đến phút cuối."
'Ôi trời, anh ta đang thật sự tiến về phía tôi.'
Tới công chuyện thật rồi.
Sau khi kết thúc bài phát biểu khai mạc, Thái tử bước xuống bục. Anh ta dường như đang trò chuyện với những người quý tộc ủng hộ anh ta. Nhưng tôi cảm thấy rằng bằng cách nào đó anh ấy đang dần dần tiến về phía tôi.
Đúng lúc này, Công tước cũng rời đi để chào các quý tộc khác.
"....Tiểu thư, người thấy không khoẻ?"
Tôi có tỏ ra lo lắng quá không?
Emily hỏi với vẻ lo lắng.
"Ta không sao."
Tôi đã cố gắng trả lời lại với vẻ mặt thật 'ổn'. Sau đó tôi thay đổi lời nói của mình ngay lập tức.
"Không, Emily, cô có thể lấy cho ta một ít nước được không?"
Tôi đã uống cạn ly nước trước đó vì sốt ruột.
Tôi đã có thể gọi một hồi chuông thông hành, nhưng tôi sợ rằng ngay cả hành động đó cũng sẽ lọt vào mắt xanh của hoàng tử.
"Tôi sẽ đi hỏi xem có trà hoa cúc không."
Emily khẽ thì thầm. Trà hoa cúc là thức uống giúp giải toả căng thẳng.
Emily từng nói rằng cô ấy là người hầu riêng của tôi và cô ấy thật sự chú ý đến sắc mặt của tôi.
"Ta đánh giá cao điều đó."
Tôi gật đầu, ăn mặc xuề xòa. Một góc trái tim tôi ấm lên.
Không lâu sau Emily rời khỏi sảnh tiệc.
Reynold đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.
"Uh, anh đi đâu vậy?"
Tôi níu lấy áo choàng của anh ấy mà không nhận ra.
Anh ta cau mày, gạt tay tôi ra.
"....Đi gặp bạn."
"Nó có gấp không? Anh có thể..."
"Cra, cô điên rồi sao?!"
Anh ta hoảng sợ và rời bàn trong tích tắc.
[Độ hảo cảm 22%]
Dòng chữ sáng nhấp nháy trên đầu Reynold.
Độ hảo cảm đã giảm đi một chút trước đó lại tăng lên, nhưng tôi không vui chút nào.
Điều này dẫn đến sự biến mất của một trong hai chiếc khiên. Sự lo lắng của tôi tăng cao.
'Bây giờ Derrick là người duy nhất.'
Tôi quay sang bên phải với vẻ mặt nghiêm túc. Derrick là người duy nhất còn lại trên bàn. Nhưng trong khi tôi níu kéo Reynold, anh ấy đã sẵn sàng rời đi với ai đó.
"....Vì vậy tôi muốn nói chuyện với bạn về công việc kinh doanh mà chúng tôi đã làm vào ngày hôm trước. Tất cả các thành viên tập trung vào thời điểm đó cũng có mặt."
"Đúng rồi,"
Derrick đi theo người đàn ông mà anh ta đang chào hỏi và đi mà không quay đầu lại.
'Không! Xin đừng rời xa tôi!'-- nội tâm tôi gào thét..
Không giống như Reynold, anh ta thậm chí không có thời gian để tôi níu lại.
Tôi bị bỏ lại một mình trên bàn ngay lập tức.
Tất cả những lá chắn hữu ích đã biến mất, và tôi đi đời....
Nhìn xung quanh, mọi người đang tụ tập thành lại để kết bạn.
Không có ai khác ngoài Thái tử đang đến với tôi.
'Tôi phải làm gì đây?'
Đó là khi tôi đang nhìn xung quanh với một anh mắt mơ hồ.
Đột nhiên có một cái gì đó đập vào mắt tôi.
Đó là một nhóm phụ nữ ăn mặc theo một phong cách độc đáo, không theo kiểu trang phục thông thường dành cho các quý tộc.
Một số người ăn mặc gợi cảm dường như để lộ nội y, trong khi những người khác thì trùm vải sẫm màu từ đầu đến chân, chỉ để lộ đôi mắt.
Ở phía bên kia, cũng có những phụ nữ trong trang phục mang hơi hướng phương Đông.
Chính xác thì đó là hoàng gia và quý tộc từ các quốc gia khác, một quốc gia đã thua trận và trở thành một quốc gia trực thuộc.
Sau đó, một trong những người phụ nữ mặc đồ đen lôi ra một quả bóng trắng to bằng quả bóng đá từ một cái l*иg nhỏ.
'Đó là gì?'
Nó mờ đυ.c và mịn như một viên kẹo cao su bong bóng, với đôi mắt to che nửa khuôn mặt.
Hơn nữa, nó là một loài chim có hình dáng kỳ lạ, không có tay và chân gầy như gà.
'Họ nói rằng họ sẽ thả động vật từ các quốc gia khác để săn bắn, đó có phải là một trong số đó không?'
Đó là một sinh vật kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ, nhưng nó trông rất dễ thương.
Tiếng kêu của sinh vật lạ thoát ra từ chiếc răng nanh xinh xắn nhô ra khỏi miệng.
"Quung, Quuu!"
"Chời ơi, đáng yêu......"
Tôi cảm thấy rằng tôi là người duy nhất nghĩ như vậy, và đôi mắt của những người khác cũng bị thu hút bởi điều đó.
Đó là khoảnh khắc.
: Nhiệm vụ chính: Hãy trở thành nữ hoàng của cuộc săn!
[Đầu tiên: Cứu mọi người tại bữa tiệc khỏi nguy hiểm] Bạn sẽ thực hiện nhiệm vụ (phần thưởng đền bù: độ hảo cảm của tất cả các nhân vật nam chính + 5%, danh tiếng + 50)]
[Chấp nhận / Từ chối]