Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 59

Rào!!-- Ngài Công tước vừa dội cho tôi một gáo nước lạnh.

'Hahh....tuyệt vời...'

Tôi chỉ biết cười vì không ngờ thời khắc bị lộ lại nhanh đến như vậy.

"...Penelope đưa nó cho cha sao?"

Derrick thấp giọng hỏi. Tim tôi đập liên hồi vì câu hỏi của anh ta.

Công tước chỉ mỉm cươi, buông tẩu thuốc xuống và nói

"Ehm Ehm. Hai đứa nên thay đổi cách cư xử đi. Có vẻ tính cách của hai đứa không được các cô gái yêu thích cho lắm. Haha."

"...cả con?"

Leonard cười như thể anh ấy đang có một tâm trạng tốt.

Sau đó, Derrick -- người nãy giờ đang im lặng nhìn Công tước lại quay sang nhìn tôi.

Tôi thấy được sự tức giận trên đôi mắt xanh của anh ta.

"Cô, còn tôi..."

Derrick cố nói với giọng đè nén sự tức giận nhưng anh ta lại ngậm miệng và quay đầu đi.

[Độ hảo cảm 27%➱26%]

'Ugrrrr, sao tôi lại phải tặng anh ta bùa hộ mệnh cơ chứ.'

Tôi bực bội vì lí do độ hảo cảm bị giảm.

*******

Cỗ xe giảm tốc độ mạnh khi nó đến gần cung điện.

Khi tôi liếc ra ngoài cửa sổ, tôi thấy một cỗ xe ngựa khác được kéo ra từ cửa tây.

"Sao rườm rà thế?"

Ngài Công tước liền giải thích cho câu hỏi của tôi.

"Đó là người sẽ kiểm tra xem có bất kỳ vũ khí ma thuật, ma quỷ, hay có pháp sư nào trà trộn vào hay không."

"Thanh tra?"

"Đúng vậy, vì đây là sự kiện do Thái tử tổ chức và tên đó đã gây thù với rất nhiều quý tộc của các nước khác trong thời gian hắn đi chinh chiến."

'Ohhh.....'

Thái tử, một anh hùng chiến tranh, có rất nhiều kẻ thù không chỉ ở đế chế này mà còn ở nhiều nước khác.

Cho đến khi lên ngôi, anh ta có thể sẽ phải đối mặt với những cuộc kiểm tra liên tục và những sự trả thù đe dọa đến tính mạng.

'Tôi nghĩ rằng anh ta sẽ rất phấn khích khi đối mặt với những cuộc trả thù.'

Tôi đã bị thuyết phục về tính cách điên rồ của Thái tử ở khu vườn hôm đó.

Tuy nhiên, tôi không bao giờ thông cảm. Tôi cảm thấy hối tiếc nhất cho bản thân ở đây.

'Nhưng nếu bạn cũng đang kiểm tra xem đó có phải là một thuật sĩ không... Ngay cả Vuinter cũng không thể vào được?'

Không lâu sau, xe ngựa của Công tước đã đến trạm kiểm soát, vì vậy ý ​​tưởng đó không tồn tại được lâu.

Tất nhiên là chúng tôi đã vượt qua một cách dễ dàng.

Mặc dù các hạt nỏ của tôi bị mắc vào các quả cầu pha lê đọc mana, nhưng không có vấn đề gì vì chúng rõ ràng là để săn bắn.

Pháp sư của cung điện đã kiểm tra và trả hộp nỏ của tôi cho Emily trong một chiếc xe ngựa khác.

"Lần này còn định làm gì nữa? Đã chuẩn bị rất nhiều. "

Nhìn nó qua cửa sổ, Leonard mỉa mai.

Derek cũng thở phào nhẹ nhỏm cho tôi, tỏ vẻ dè dặt như thể anh ấy thông cảm cho tôi.

"Hừ!"

Công tước, người đã tự tay chuẩn bị nó, ho khan một tiếng như thể ông ta đang yên tâm, và tôi lại cảm thấy tội lỗi.

Đêm trước lễ hội là một khu vườn rộng rãi, chỉ cách khu rừng săn bắn một đoạn ngắn.

Thật vậy, cung điện hoàng gia được trang hoàng rất đẹp, mặc dù nó ở ngoài trời. Các loại vải mịn và ruy băng được trang trí để làm tăng thêm vẻ đẹp của hoa và vườn. Những ánh đèn nhiều màu sắc trên bức tường của một bụi cây cao bí mật bao quanh sảnh tiệc khiến bạn không thể nhòm ngó vào bên trong.

Vì nhiều người đã đến, những người hầu đang bận rộn đi lại giữa những chiếc bàn tròn được chuẩn bị cho mỗi gia đình.

Khi đến nơi, Công tước và hai Anh em đã đi kiểm tra các lều và ngựa để sử dụng cho cuộc đi săn.

Vì vậy, tôi không còn cách nào khác ngoài việc vào vườn một mình với Emily phía sau.

'Anh ta ở đâu vậy? Vẫn chưa đến à?'

Tôi liên tục tìm kiếm mái tóc vàng giữa đám người này.

Phải tìm ra vị trí của Thái tử trước.

Tim tôi hồi hộp vì sợ anh ta tùe đâu đó bất thình lình nhảy ra.

Đáng lẽ tôi nên đi theo cha và hai anh hoặc năn nỉ một người trong ba người ở lại với tôi.

Anh ta là một kẻ điên, nhưng anh ta sẽ không cố gϊếŧ tôi ở nơi có tất cả các đặc vụ.

Tôi thất vọng vì những hối hận muộn màng của mình.

Tôi bắt đầu nghe thấy xì xào từ mọi người xung quanh.

"Thật không biết xấu hổ. Chi dù lệnh cấn đã được dỡ bỏ thì ả nên buết xấu hổ mà ở nhà đi chứ. Sao còn xuất hiện ở đây?"

"Sao ngài Công tước có thể có được đứa con gái nhue vậy chứ?"

"Ôi chao! Bà đừng nói như vậy. Trời sinh cô ta đã có giáo dục đâu?"

Nếu có ai nghe thấy, thì đó là tiếng chửi thề của tôi.

Tôi cau mày và bắt đầu tìm kiếm nơi phát ra lời lẽ đó.

Nhưng tôi không thể tìm ra vì tất cả mọi người trong bữa tiệc đều đabg nhìn tôi chằm chằm.

'Chà!!! Điều này cũng dễ hiểu thôi vì siêu sao năm ngoái đang có mặt ở đây mà.'

Dù nghĩ vây nhưng tôi không khỏi bức xúc vì bị xúc phạm.

Tôi đã hiểu vì sao Thái tử không dễ bị làm cho lung lây bởi kẻ thù.

Vì Penelope cũng có kẻ thù khăó mọi nơi.

"Chà! Nhìn cái váy thô tục đó đi."

"Cô ta thật không biết xấu hổ khi diện chiếc váy đó khi chưa trưởng thành."

Emily đã ủ rủ khi nghe những lời bàn tán về chiếc váy mà cô ấy chọn cho tôi.

Hôm nay tôi đã bị khiển trách lần thứ tư vì quần áo của mình.

"Ta nghe nói rằng nếu chịu đựng nó ba lần, sẽ tránh được tội gϊếŧ người."

Bây giờ đã hơn ba lần, chúng ta có thể làm ầm ĩ lên được không?

"Emily."

Tôi gọi Emily bằng giọng trầm mà mọi người có thể nghe thấy.

"Mang nỏ lại đây."

Đôi mắt của Emily rung lên.

"Vâng, thưa cô! Tôi đi ngay!"

Nhưng ngay sau đó cô ấy trả lời to hơn nhiều so với tôi trước khi quay đi.

Xin đừng phát ra âm thanh khủng khϊếp như vậy từ miệng của bạn bất cứ lúc nào khi bạn quằn quại.

Tôi khẽ bật cười khi thấy bóng cô ấy khuất sau căn lều.

Không còn huyên náo như ban nãy, đại sảnh nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

'Chỉ một chút nữa thôi...'

Tôi ngạo nghễ nâng cằm lên và liếc nhìn xung quanh.

Thật buồn cười khi thấy họ vội vàng ngoảnh đầu đi sau khi nghe tôi bảo Emily mang nỏ tới. Trông họ như mấy đứa học trò mỗi khi bị giáo viên bắt gặp.

Emily đã rời đi và tôi chỉ còn lại một mình. Nhưng cũng không còn ai vội vàng giễu cợt tôi nữa.

'Vì họ không muốn bị một con tinh tinh bắn nỏ vào mình.'

Đầu tiên tôi từ bỏ việc tìm kiếm Thái tử.

May mắn thay, anh ta vẫn chưa xuất hiện.

Nếu anh ta có mặt ở đây, anh ta sẽ không đứng nhìn tôi như thế này.

Tôi đến bàn dành cho nhà Eckart phía trước với một chút nhẹ nhõm.

Sau đó, tôi ngồi phịch xuống ghế, bắt chéo chân và gọi một người phục vụ đang đi ngang qua.

"Này...."

"Vâng vâng!"

"Mang cho ta đồ uống, không phải một ly mà là một chai."

Khi người hầu mang chai rượu đến , "Hyuk!" âm thanh mở nắp chai vang dội khắp nơi.

"Thưa cô!"

Một lúc sau Emily trở lại với một chiếc hộp đựng nỏ.

Cô ấy đã chạy một cách khó khăn bao nhiêu, cô ấy vừa thở hổn hển vừa đưa nỏ cho tôi.

"Làm tốt lắm, Emily."

Emily mỉm cười với vẻ mặt nhăn nhó như khuôn mặt của tôi hồi trước. Đó là một nụ cười khó chịu của tôi mà cô ta đã thấy khi đánh thức tôi bằng một cây kim trong quá khứ.

Ta-ang-!

Tôi đặt cái hộp lên bàn và lấy nỏ ra.

Sau đó, tôi bắt đầu lấp những viên bi vào như ý họ.

Crack.Cạch cạch cạch cạch...

Chỉ có tiếng hạt sắt gắn trên nỏ vang vọng trong buổi tiệc yên tĩnh.

"Ôi, Chúa ơi! Ai đó hãy ngăn cô ấy lại..."

"Không phải có quân lính ngoài kia sao?"

Tiếng xì xào lại bắt đầu nổi lên

"Hah. Cô đang làm cái gì vậy?"

Đột nhiên, có một cơn gió thổi qua Khi tôi nhìn lên, Công tước và các con trai của ông ta đã ở đó.

Sự xuất hiện của họ đã khiến cho mọi người trong bữa tiệc thở phào nhẹ nhõm.

"Cô đã chờ lâu lắm rồi đúng không? Con chó điên này, cô đang định bắn sao?"

Reynold tức giận hỏi.

Cuối cùng đạn đã nạp xong, tôi vác nỏ lên và trả lời anh ta mà không thèm nhìn lại.

"Mặc kệ em."

"Cô không thấy tất cả bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cô? Cô sẽ làm điều gì nữa khiến chúng ta cấu hổ đây...!"

"Reynold."

Công tước lớn tiếng ngăn lại.

Reynold dừng lại, tay cuộn thành nắm đấm.

"...cô định ngồi đây với cây nỏ đó sao, con điên này?"

Giọng nói nghiến răng nghiến lợi và thì thầm những câu chửi thề thật kỳ quái.

Tôi nghĩ thật nực cười khi thấy mình cầm theo một chiếc nỏ lộng lẫy khi đang diện một chiếc váy sặc sỡ.

Tôi không đáp lại Reynold.

Bởi vì anh ta sẽ không tin khi tôi nói rằng tôi làm vậy là để bảo vệ bản thân.

"Penelope Eckart."

Có một người nữa đã nhìn tôi như một con cɧó ©áϊ điên rồ.

"Dù là lệnh cấm đã được dỡ bỏ trong một năm. Tốt hơn là cô không nên hấp tấp."

"Nhưng cha cho phép em làm như vậy mà."

Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa ra một cái cớ. Reynold trừng mắt hỏi.

"Thật không, thưa cha?"

"Hừ! Hừ!"

Cảnh tượng Công tước trừng lớn mắt khiến tôi hơi rén.

May mắn thay, ông ấy không nói gì cả.

"... Không có lý do gì để không được mang vũ khí đi săn ở sảnh tiệc? Đừng ồn ào như vậy và hãy ngồi xuống."

"Nhưng thưa Cha! Cô ta đã từng làm loạn...!"

"Ồ! Con không tin tưởng em gái mình đến vậy à? Con bé nói nó vô cùng hối hận, vì vậy hãy trông chừng con bé."

"....."

"Và Penelope, con cũng vậy."

Công tước nhìn lại tôi và đe dọa tôi.

"Nếu lần này con lại làm ầm ĩ, ta sẽ mặc kệ con, dù là bị nhốt trong ngục hay trong nhà."

"Vâng! Hãy tin ở con, thưa cha."

Tôi cười toe toét.

Reynold định nói gì đó nhưng cuối cùng anh ta im lặng và ngồi xuống phía bên trái tôi.

Đôi mắt anh ta nhìn tôi, cười đầy căm thù, rất dữ tợn.

'Trời ơi, nếu không thích việc tôi mang nỏ thì cứ mua tất cả bùa hộ mệnh đi.'

Tôi rất hài lòng với sức mạnh của bùa hộ mệnh, nó mang lại cho họ nhiều rắc rối. Nhưng tôi rất vui vì tôi đã tặng nó cho Công tước.