Iklies dụi mặt vào bàn tay đeo nhẫn của tôi và cầu xin.
"Tôi sẽ không bao giờ liều lĩnh nữa, Chủ nhân. Tôi xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi, chỉ một lần này."
Viên ruby to và cứng cạ lên làn da mịn màng của Iklies.
'Tôi ước mình có đủ can đảm để vứt đi chiếc nhẫn.'
Sau đó, tôi sẽ không còn lo lắng về sự kiềm chế có thể khiến Iklies nghẹt thở.
Nhưng trái với khuôn mặt lạnh lùng của tôi, Iklies giống như một con chó đang vẫy đuôi để lấy lòng chủ của nó.
'Anh ta thật sự ngây thơ hay ranh mãnh?'
Nhìn Iklies, người đang tự thắt cổ mình bằng sợi dây xích của chính mình, tôi đặt chiếc nhẫn xuống bàn sau khi anh ấy cứ dịu mặt vào bàn tay đang đeo nhẫn.
Và e thẹn che mặt bằng đôi bàn tay của tôi
"Iklies."
Vô tình, tôi và Iklies chạm mắt nhau, tôi lại nhẹ nhàng hỏi.
"Kể từ thời điểm ta trao thanh kiếm cho ngươi, ngươi sẽ là hiệp sĩ của ta. Và ta là chủ nhân duy nhất của ngươi, Iklies."
"....."
"Đừng bao giờ quên điều đó."
Iklies là một người nhanh trí. Tôi lập tức mỉm cười để anh ấy không biết rằng tôi đang đùa giỡn hay là nghiêm túc.
Đôi mắt xám hướng về phía tôi, ngay lập tức trở nên mơ hồ.
"...Vâng, thưa chủ nhân."
[Độ hảo cảm 54%]
Độ hảo cảm đã tăng lên nhanh chóng.
Cuối cùng thì độ hảo cảm đã tăng hơn một nửa. Tôi mỉm cười hài lòng, buông bàn tay đang vuốt ve má của Iklies xuống.
"Được rồi, bây giờ ngươi phải làm nhiệm vụ của mình với tư cách là một hiệp sĩ."
Sau đó, tôi đeo lại chiếc nhẫn ruby vào ngón trỏ rồi chìa tay ra .
"Hãy hộ tống ta xuống lầu."
Iklies nắm tay tôi như mọi khi.
Đó là khi tôi xuống tầng một với sự hộ tống của Iklies. Tôi tình cờ gặp ngài Công tước và người quản gia.
"Cha."
Trên đường đến cửa lớn, họ thấy tôi đang đi xuống cầu thang và dừng bước.
"Chào buổi trưa."
Tôi mỉm cười và chào trước. Nhưng Công tước chỉ nhìn tôi chằm chằm, và ông ấy không đáp lại ngay.
"Cha?"
Khi tôi gọi Công tước với vẻ khó hiểu, ông ấy ho khan và mở miệng.
"Có vấn đề gì với chiếc váy của con thế này?"
"Gì...?"
Câu nói đầu tiên mà ông ấy nói ra không phải là một lời chào đáp lại, nà là ý kiến của ông ấy về chiếc váy của tôi. Ý kiến đó khiến tôi tổn thương đôi chút.
'Quần áo của tôi bị sao vậy?'
Đó là vì lúc bình thường tôi đã cố gắng ăn mặc kính đáo nhất có thể, nhưng đây vốn là phong cách yêu thích của Penelope.
Công tước bổ sung một tiếng, tặc lưỡi không hài lòng.
"Làm sao một cô gái quý tộc chưa trưởng thành có thể...."
"Chào buổi chiều, thưa tiểu thư! Hôm nay cô thật đẹp. Đặc biệt, màu sắc của chiếc váy cô đang mặc rất hợp với hoa tai ngọc trai."
Lúc đó, người quản gia đột ngột cắt lời của Công tước và nói. Quả nhiên, ông là một người tài giỏi.
"Thật sao? Ta đã cân nhắc lựa chọn nó, nhưng ta rất vui vì quản gia đã nói vậy. Trông ta có ổn không?"
Tôi cười tươi như hoa nở. Người quản gia đáp lại một cách hoàn hảo.
"Tất nhiên. Dù tôi bị 'mù'."
"Cảm ơn ông, nhờ ông mà ta có thể dành thời gian còn lại trong ngày với tâm trạng vui vẻ."
"Ehm Ehm!"
Công tước tỏ ra khó chịu với cuộc trò chuyện giữa tôi và quản gia.
'Huh! Bây giờ ngài sẽ chào lại tôi một cách nhẹ nhàng chứ?'
Tôi khịt mũi, bí mật liếc nhìn Công tước. Có lẽ ông ấy nhận thấy lời cam kết của tôi, Công tước quay đi.
"Tại sao con lại xuống lầu với hắn?"
Lần này, mục tiêu đã thay đổi. Mắt của Iklies không được tốt. Tôi nhún vai.
"Anh ấy là người hộ tống của con. Con đã yêu cầu Iklies hộ tống con đến cung điện."
"Sẽ không có hiệp sĩ nào hộ tống con. Đã lấu rồi gia đình ta không đi chung với nhau. Các anh trai của con đã quyết định hộ tống con."
"Chỉ với... gia đình?"
"Đúng."
Trước câu trả lời của Công tước, người xác nhận việc phải ngồi chung xe ngựa, khuôn mặt tươi cười của tôi cứng lại.
'Hah... tôi sẽ phải chịu khổ ngay từ lúc bắt đầu ư?'
Nghĩ đến cảnh bốn người chúng tôi đi xe ngựa đến hoàng cung đã thấy nghẹt thở rồi.
"Đã được một thời gian dài."
Không biết tôi cảm thấy thế nào, người quản gia vỗ tay và nói thêm.
"Nhưng hôm nay tiểu thư đi giày cao gót nên sẽ không thoải mái. Tại sao ngài Công tước không hộ tống tiểu thư lên xe ngựa?"
"Hừ, thật là phiền phức."
"Ta không sao..."
Tôi cố gắng từ chối bằng một nụ cười ôn hòa. Nhưng Công tước nói.
"Con làm sao vậy, đừng bắt ta chờ. Không còn nhiều thời gian nữa."
Sau đó, trong vòng chưa đầy một giây, ông ấy đưa tay ra.
'Không, ngài đã nói đó thật phiền phức mà!'
Tôi không biết phải theo nhịp nào. Tôi chết lặng và tôi không thể làm được gì.
"Iklies."
Tôi cảm thấy hơi tiếc vì đã không gọi Iklies trong một thời gian dài, vì vậy tôi quay lại nhìn anh ấy và thì thầm.
"Hãy luyện tập tốt cho đến khi ta trở lại."
"......."
"Hãy nghe lời và ta sẽ mang tiền thưởng về cho ngươi."
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt thờ ơ mà không có câu trả lời cụ thể nào. Sau đó, một lúc sau, anh ấy buống tay tôi ra và gật đầu nhẹ.
[ độ hảo cảm 55% ]
Thật kỳ lạ khi thấy độ hảo cảm chỉ tăng 1% và đồi mắt Iklies nhìn tôi không rời.
'Tự nhiên tôi lại thấy mắc cười....'
Khi tôi đang chạm tay vào Công tước, tôi chợt nghĩ ra.
Đó là khi tôi vừa leo lên xe ngựa dưới sự hộ tống của Công tước. Mọi chuyện đã diễn ra sau khi ngài Công tước bước lên xe ngựa.
'Tại sao hai người này lại ngồi đối diện nhau cơ chứ?'
Tôi bực bội khi thấy họ ngồi như vậy.
Cỗ xe của Công tước đủ rộng rãi để có chỗ ngồi cho cả bốn người chúng tôi. Nhưng chắc chắn tôi phải ngồi cạnh một trong số họ vì đến muộn.
Tôi nhìn hai người họ và lo sợ.
Reynold: độ hảo cảm 22%
Derrick: độ hảo cảm 25%
Thật kỳ lạ, độ hảo cảm của Derrick vốn là 20% cho đến gần đây, đã tăng thêm 5%.
'Có phải là dư âm sau hôm tôi tập nỏ không nhỉ.'
Có vẻ như việc tôi rời đi mà khokng bênh vực Iklies đã làm tăng độ hảo cảm của Derrick.
Ngoài ra, độ hảo cảm của Reynold cũng tăng thêm 3%.
"Mau ngồi lên."
Sự thúc giục của ngài Công tước khiến tôi rời khỏi dòng suy nghĩ. Tôi nhanh chóng ngồi cạnh Derrick. Ngoài việc cảm thấy tiếc cho Reynold, độ hảo cảm cũng là ưu tiên hàng đầu đối với tôi.
Hai cặp mắt xanh đang hướng về tôi. Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của hai người hoàn toàn khác nhau. Đó là khoảnh khắc.
Reynold: độ hảo cảm 22% ➱ 21%
Derrick: độ hảo cảm 25% ➱ 27%
Độ hảo cảm của họ đã thay đổi cùng một lúc.
"Này, quần áo của cô sao vậy?"
Chắc chắn rằng vào lúc tôi đang nhìn chằm chằm vào đầu hai người họ, Reynold bắt đầu một cuộc cãi vã ngay khi tôi ngồi xuống. Tôi hỏi lại một cách chua ngoa.
"Làm sao?"
"Làm sao? Một cô gái còn chưa trưởng thành đã mặc bộ đồ không phù hợp. Mau thay nó đi."
"Tại bữa tiệc vừa rồi, ta còn tưởng rằng cô đã trưởng thành hơn một chút, nhưng hiện tại vẫn như cũ."
Tiếp tục lời châm biếm của Reynold, Derrick cũng nói lại bằng giọng khó chịu.
'Tại sao lại cãi về chiếc váy này chứ?'
Tôi cúi đầu xuống và kiểm tra xem cách ăn mặc của mình có thiếu nghiêm túc đến vậy không.
Nhưng cổ chữ V chỉ để lộ xương quai xanh, và nó cũng không ổn cho lắm.
"Thôi đi."
Ngay khi tôi mở miệng để bác bỏ sự bất công, Công tước đã leo lên xe ngựa.
"Nhìn con bé rất đẹp, nhưng tại sao con lại chỉ trích em mình như vậy?"
"Hah!--Cha có đang nghiêm túc chứ?"
Reynold bật cười như thể anh ta chết lặng vì lời bênh vực tôi từ Công tước.
Tất nhiên, tôi cũng vậy, người đầu tiên đưa ra lời chỉ trích là Công tước cách đây không lâu.
'Xin lỗi'
Khi anh ta nhìn Công tước với ánh mắt kinh ngạc, anh ta quay đầu lại, đá lưỡi.
"Đi nào."
Và tình cờ gõ vào thành xe ngựa một vài lần.
Không lâu sau cỗ xe rời đi không một tiếng động. Đúng như tôi dự đoán, sự im lặng đến ngột ngạt chiếm lấy cỗ xe.
'Tại sao chúng ta phải đi chung một cỗ xe chứ..?'
Tôi thở dài, bám sát vào cửa sổ để giữ khoảng cách với Derrick nhất có thể. Nó dường như gợi nhớ cho tôi về cơn ác mộng năm xưa khi tôi chỉ phải nhìn vào cửa sổ mà không hề nhúc nhích cho đến khi tôi đến cung điện.
Không ngờ chính Công tước đã phá vỡ sự im lặng này.
"Hừm. Mấy đứa không có chuẩn bị gì trong cuộc săn sao?"
Lời nói đột ngột thu hút sự chú ý của tất cả. Reynold hỏi với vẻ khó hiểu.
"Chuẩn bị gì?"
"Chà, con thật sự không trang bị cho mình thứ có thể bảo vệ con an toàn sao?.. như cái này..."
Nói rồi Công tước chỉ vào cổ áo của mình. Đôi mắt của hai người anh trai mở to. Tôi cũng nhìn chằm chằm vào nó.
'Đó là...!'
"...Tại sao lại là bùa hộ mệnh?"
Derrick, người đang im lặng nãy giờ đã lên tiếng. Tôi bối rối vì xấu hổ. Đó là bởi vì chiếc bùa hộ mệnh bằng bạc mà tôi tặng cách đây vài ngày đã được cài một cách kiêu hãnh trên ngực của Công tước như một huân chương.
'Không, tại sao ông ấy lại......!'
Không cần biết việc gắn vào và tháo xuống nó dễ dàng như thế nào. Nhưng ai lại đi cài bùa hộ mệnh lênh quần áo chứ
Người buôn bán vũ khí cho biết. Nó phổ biến hơn cho việc bảo vệ bản thân và nó có thể được gắn bí mật vào cơ thể. Công tước, người đang khoe khoang khiến tôi câm nín.
Ngoài ra, tôi đã bí mật đưa riêng nó cho Công tước. Vì tôi không có chuẩn bị cho Derrick và Reynold.
Nhưng tâm lý con người bình thường không phải là hay ghen sao? Nếu tôi cũng không được tặng thì tôi sẽ rất ghen tị và buồn...
'Nếu ông định khoe khoang về những thứ đó trước mặt hai tên này...'
Công tước, người không biết tôi cảm thấy thế nào trong lòng, cố gắng giải thích với vẻ mặt phấn khích.
"Đó là những gì ta đang nói. Một vài ngày trước, Penel..."
"Ôi, Cha!"
Tôi vội vàng ngăn ông ấy lại. Đôi mắt Công tước nhìn về phía tôi. Tôi cười ngượng nghịu và giải thích lý do tại sao tôi lại ngắt lời ông ấy
"Ai đã đưa nó cho cha? Nó thực sự rất hợp với người."
"Thật sao? Hừ!"
Công tước co giật khóe miệng như thể ông ấy hài lòng với lời nói của tôi. Tôi khẽ thở phào.
"Nhưng vì lý do an toàn, cha không nên gắn nó lên quần áo của mình. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó coi nó là điều xấu và bàn tán về nó?"
Ví dụ, người đứng đầu gia tộc Eckart là một kẻ hèn nhát, phải gắn một lá bùa hộ mệnh vì sợ ai đó gây nguy hiểm cho mình trong một cuộc thi săn bắn.
Reynold nói một cách thản nhiên, như thể anh ấy hiểu những gì tôi đã nói.
"Con biết. Sẽ rất vinh dự khi nghe tin đồn rằng cha đã quá già để tham gia chính trị."
"Nếu họ muốn nói chuyện phiếm nhiều như vậy thì cứ để họ nói!"
Vào lúc này, Công tước rống lên.
"Sao ta phải nghe họ bàn tán về món quà mà đứa con gái đã tặng cho ta chứ? Và ta còn phải thấy mặt chúng vào những ngày nghỉ nữa!!!"