Chỉ còn một ngày nữa là đã đến cuộc thi săn bắn chết tiệt.
Tôi bị những người hầu đánh thức dậy và phải sửa soạn từ sớm.
Đó là vì lễ hội giao thừa được tổ chức tại bãi săn bên trong cung điện. Năm nay, nó được tổ chức hoành tráng hơn những năm trước vì có sự tham gia của các quý tộc, thanh viên hoàng gia từ nhiều nước khác.
Lần thứ hai ngâm mình trong dầu hương liệu, tôi phàn nàn với đôi mắt buồn ngủ, những người hầu gái đang chăm sóc mái tóc ướt của tôi.
"Tại sao ta phải sửa soạn như này trong khi ngày mai ta sẽ buộc tóc và mặc quần khi đi săn."
"Vậy thì hôm nay người nên ăn mặc đẹp hơn bất kỳ ai khác và hãy thu hút nhiều người đàn ông khác.
Emily nhanh chóng đáp lại. Sau đó, những người hầu, những người đã xông vào phòng tôi từ sáng cũng hùa theo Emily.
"Đúng rồi, thưa tiểu thư!"
"Lần này, người sẽ là nữ hoàng của cuộc thi săn bắn!"
"Đúng vậy! Năm ngoái, Bá tước Kellin đã giành được giải nhất trong cuộc thi và lũ trẻ của cô ấy rất tự hào...."
Cô hầu gái đang luyên thuyên kể bỗng nhiên im bặt vì Emily đã trừng mắt nhìn cô ta. Ánh mắt đó được phản chiếu lên chiếc gương sau lưng cô hầu gái.
Không khí trong phòng nhanh chóng lắng xuống. Bây giờ cô hầu gái ấy đã nói về lịch sử đen tối của chủ nhân của mình, cô ấy có vẻ sợ rằng tôi sẽ nổi giận.
"Chà, tôi không phải là người đã làm điều đó."
Tôi hào phóng vượt qua cái lưỡi của cô hầu gái. Và nghĩ về cuộc thi săn bắn mà họ mong đợi.
Nó không được tiết lộ chi tiết ở chế độ Thường, nhưng cuộc thi săn bắn ở đây là dành cho tất cả mọi người, nó không phân biệt giới tính.
Mang danh là 'cuộc thi săn bắn' nhưng việc chọn ra người chiến thắng lại không hẳn là dựa vào việc săn bắn mà còn dựa vào vài yếu tố khác. Trong cuộc thi, sẽ có những con thú lớn như gấu và hổ sẽ gây bất lợi cho những nữ thợ săn, khi đó sẽ có nhiều người đàn ông sẽ săn chúng và mang chúng đến cho những nữ thợ săn để họ có thể lấy nó mà chiến thắng cuộc thi. Đó cũng là một cách để tán tỉnh. Vì vậy, đôi lúc họ không cần đi săn nhưng vẫn có thể trở thành người chiến thắng. Lúc nãy người hầu gái có nói với tôi rằng hãy thu hút những người đàn ông vì điều đó sẽ có lợi cho tôi trong cuộc thi săn này.
'Một cuộc thi sắn bắn như một sân chơi của những người phụ nữ là chuyên gia tình trường sao?'
Nữ Bá tước Kellin đã giành chiến thắng trong cuộc săn năm ngoái. Đó là nhờ Penelope, người đã có một chút rắc rối với cô ấy.
Một người đàn ông đã xuất hiện và xua đuổi Penelope vì nghĩ rằng nữ Bá tước suýt bị bắn bởi con chó điên nhà Công tước hoặc nỏ của con tinh tinh.
'Tôi nghĩ đó là những gì Công tước thường trêu chọc...'
Đáng buồn thay, tôi không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài việc bảo vệ cuộc sống của mình.
"Ah..."
Khi đó, một bên tóc bị kéo. Nhờ nó, tôi thức tỉnh khỏi dòng suy nghĩ của mình.
"Ồ, người đau sao, thưa tiểu thư? Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!!"
Một người hầu đang sửa nó bằng cách vén mái tóc khô của tôi lên. Trước tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi của tôi, cô ấy vội vàng buông tay ra.
"Được rồi. Tiếp tục đi."
Tôi gật đầu và giục. Và tự lẩm bẩm một mình như đang nói với chính mình.
"Mọi người đừng quá lo lắng. Ta có một ý kiến như này..."
"...vâng?"
"Ta sẽ làm nó khi có cơ hội."
Lời nói đột ngột của tôi khiến những người hầu gái bối rối.
"Sao, thưa tiểu thư?"
"Người phụ nữ có nhiều con mồi nhất."
"...?"
"Nếu ta chỉ đi dạo suốt thời gian diễn ra cuộc thi, vào ngày cuối cùng, ta sẽ bắn người phụ nữ có nhiều con mồi nhất và lấy đi con mồi của cô ta..."
"Ôi không, tiểu thư!"
Đó là một trò đùa để làm dịu tâm trạng, nhưng khuôn mặt của những người hầu gái lại xị xuống ngay lập tức. Emily hoảng sợ và vội vàng quay lại chủ đề này.
"Xin đừng nói những điều kinh khủng như vậy! Bây giờ! Chủ đề này kết thúc. Tất cả những gì người cần làm là trang điểm."
'Còn một chặng đường dài để đi.'
Tôi lầm bầm một tràng trong miệng, nhưng nhẹ nhàng nhắm mắt lại khi họ nói với tôi. Dù sao xinh đẹp cũng là một điều tốt, nên việc trang điểm từ sáng sớm mãi đến chiều mới kết thúc cũng không sao.
Tôi mang bộ trang sức bằng ngọc trai màu trắng do những người hầu gái chọn và một chiếc váy đỏ như máu, để lộ ra xương quai xanh mảnh mai.
'Quả nhiên, nó trông rất hợp với khuôn mặt này.'
Những điều xấu xa nhất định phải đẹp. Hình ảnh của Penelope phản chiếu trong gương trông hấp dẫn một cách nguy hiểm, vì nó được đặt làm một hình ảnh có chủ ý đối lập với hình ảnh ở chế độ bình thường.
Đuôi mắt to, hơi vểnh lên như mắt mèo, có màu sắc khác lạ. Có màu đỏ ánh lên sự thèm khát, nhưng thực chất lại giống như một quả táo chứa đầy chất độc.
Những người giúp việc mang giúp tôi đôi giày men đen đồng điệu với trang phục. Tôi không quen với việc đi giày cao gót sau một thời gian dài nên khi bước đi tôi hơi loạng choạng, Emily nhanh chóng nắm lấy tôi và hỏi.
"Người có muốn tôi dìu xuống lầu không?"
"Không, gọi Iklies vào."
"Dạ..? Sao lại gọi...?"
Emily thắc mắc hỏi ngược lại. Tôi đáp nhẹ.
"Tất nhiên là Iklies sẽ hộ tống ta."
"À, vâng! Xin đợi một chút, thưa cô. Tôi sẽ đi gọi anh ta ngay."
Emily vội vã ra ngoài, gật đầu với vẻ mặt lo lắng. Tôi hiểu vì sao cô ấy lại biểu hiện như vậy. Vì nô ɭệ không được phép vào cung điện.
Nhưng lí do thực sự mà tôi gọi Iklies không phải là về việc hộ tống mà chỉ muốn dò hỏi xem liệu anh ta và Derrick có thực sự đánh nhau vào ngày hôm đó hay không thôi. Và tôi cũng...
'Bây giờ tôi đang ăn mặc đẹp đẽ, đã đến lúc làm tăng độ hảo cảm của anh ấy.'
Ngay sau đó, có người gõ cửa.
"Tiểu thư, tôi đã gọi người hộ tống đến."
"Vào đi."
Emily đi vào, theo sau là Iklies.
"Chủ nhân."
Anh ấy đột ngột dừng bước khi mắt anh ấy và mắt tôi chạm nhau. Tôi đang nhìn anh ấy trong điệu bộ lười biếng, tay chống cằm lên bàn.
Đôi mắt xám mở to hơn bình thường. Rõ ràng do đây là lần đầu tiên tôi diện một bộ váy gợi cảm.
[Độ hảo cảm 50%]
Tôi nói với Emily.
"Emily, hãy mang hộp nỏ xuống trước đi."
"Người định đặt nó ở đâu?"
"Tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên đặt nó ở Cabana trước. "
🗡️Note: 'Cabana' là một cái lều, cái chồi nhỏ được dựng lên trong suốt cuộc thi săn bắn của gia đình Công tước, để các thành viên trong gia đình tiện nghỉ ngơi.
"Vâng, tôi sẽ làm ngay."
Một lúc sau, cô ấy rời khỏi phòng với chiếc hộp đựng nỏ.
"Lại gần đây, Iklies."
Tôi gõ ngón tay trên bàn. Cứng rắn với khuôn mặt vô hồn, anh cố gắng thu mình lại và đi chậm về phía tôi.
Iklies dừng lại khi còn cách tôi vài bước
"Gần hơn nữa."
Một lần nữa, khi anh ấy ngẩng đầu lên, anh ấy thu hẹp khoảng cách mà không nói một lời và đến gần tôi.
"Quỳ xuống."
Bất chấp một mệnh lệnh khá đột ngột và ép buộc, Iklies đã bó gối trước tôi mà không hề chậm trễ.
Tôi đưa tay ra và nhẹ nhàng nâng cằm anh. Tôi thậm chí còn không gặp Derrick sau hôm đó, vì vậy tôi cần phải kiểm tra gương mặt của Iklies.
May mắn thay, không có vết trầy xước nào trên làn da mịn màng này.
"Ngươi có bị thương ở đâu không?"
Trái ngược với cái chạm cằm thô lỗ, tôi hỏi một cách nhẹ nhàng.
Iklies vẫn nhìn tôi, khẽ gật đầu khi cuối cùng tôi cũng ngừng di chuyển.
"Không xảy ra vụ xô xát nào phải không, ta đoán vậy."
"......Sau khi chủ nhân rời đi thì ngài Derrick cũng rời đi."
Ngay khi nhận thấy điều tôi tò mò, anh ấy nhẹ nhàng kể những gì đã xảy ra sau đó.
"Người lo lắng cho tôi sao?"
Đó là câu hỏi tương tự như trước đây. Sau đó, tôi vui mừng trả lời có.
Có lẽ tôi khá thích nó, nhưng đôi mắt xám nhìn tôi ngây ngốc. Cái nhìn như buộc tôi phải trả lời 'có' ngay lập tức.
Nhưng khi anh ta tỏ thái độ thù địch bất ngờ, tim tôi đập thình thịch, vì vậy tôi nhặt một cây roi thay vì một củ cà rốt.
"Từ nay về sau đừng liều lĩnh như vậy nữa."
Một giọng nói gay gắt phát ra như muốn mắng mỏ con chó đã phạm lỗi.
"Ngươi đã nói là ngươi có có thể làm được nhưng ngươi muốn bị đuổi khỏi đây trước khi được nhận ở lại sao?"
"Ngài ấy là người đầu tiên..."
"Ý của ngươi là ngài ấy.."
Tôi lạnh lùng cảnh cáo, nâng cầm anh ta lên.
"Anh trai đã bỏ qua cho ngươi, anh ta có hào phóng với ngươi như ta làm không?"
"....."
Đôi mắt của Eckliss, vốn đang bác bỏ như thể điều đó không công bằng, hơi chùng xuống. Khuôn mặt vô cảm vẫn như thường lệ, nhưng phảng phất đâu đó nét ủ rũ.
Tôi nhìn dòng chữ nhấp nháy trên đầu Iklies và nói với một giọng dịu dàng.
"Ta muốn ngươi ở bên ta lâu dài."
Iklies không thể bị đuổi khỏi Công quốc cho đến khi độ hảo cảm đạt mức. Khi đó, tôi mới có thể rời đi.
"Vì vậy ngươi phải loại bỏ anh ta khỏi sự thù địch cá nhân của mình."
"....."
"Nó có nghĩa là đừng trút sự oán giận đối với đế chế này lên anh ta."
Không chỉ có mỗi Derrick và Iklies có thể chết trong chiến tranh.
- Làm thế nào mà tên 'lưu manh nông cạn' đó lại dạy cho tiểu thư cao quý của đế chế này cách cầm nỏ.
Ngay khi tôi nghe Iklies nói như vậy, kí ức về ngày mưa hôm đó hiện về rất rõ. Anh cầm một thanh kiếm gỗ trên không trung như thể sẵn sàng gϊếŧ bất cứ ai và thanh kiếm của anh ta đã kề lên cổ tôi.
Iklies có vẻ biết ơn tôi vì đã mang anh ta về và chăm sóc anh ta, nhưng đồng thời có lẽ anh ấy cũng cực kỳ ghê tởm rằng tôi là người của đất nước kẻ thù của anh ấy.
Để hoàn thành chế độ này, Iklies không nên tiếp tục nuôi dưỡng một tâm trí phản bội như vậy.
'Tôi phải chắc chắn rằng liệu Iklies có phản bội tôi hay không.'
Vì vậy, tôi cần phải nhắc anh ấy một hoặc hai lần.
"Ngươi có ghét ta vì đã mua ngươi không? Ngươi có nghĩ rằng một nhà đấu giá sẽ tốt hơn là ở lại đây và bị coi thường?"
"....."
"Ta cần một người có ích với ta. Nếu ngươi không thích và cảm thấy như ta đang ép buộc ngươi thì ta sẽ đưa lại cho ngươi chiếc nhẫn Ruby này. Ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Tôi làm hành động như thể tôi đang lấy ra một chiếc nhẫn Ruby bị mắc kẹt ở ngón trỏ tay trái của mình ra. Đó là một hành động mạo hiểm. Nếu anh ta thực sự rời đi thì tôi phải lật mặt và cầu xin anh ta ở lại.
Nhưng khi chơi ở chế độ Bình thường thì tôi biết rõ rằng Iklies chấp nhận mọi mệnh lệnh của Penelope và ở lại Công quốc đến cuối cùng.
Vì không có nơi nào dành cho nô ɭệ của đất nước bại trận, cũng như không có cảm giác yên ổn nào như lãnh địa của gia tộc Eckart này mang cho anh ta.
"...Chủ nhân."
Đồng tử của Iklies rung lên một cái khi tôi rút chiếc nhẫn hồng ngọc ra và đưa nó. Quả nhiên, anh ta không nhận lấy chiếc nhẫn. Thay vào đó, anh ta nói xin lỗi.
"Tôi... tôi xin lỗi."