Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 56

Tôi cảm thấy bối rối.

'Tại sao anh ta lại ở đây?'

Ngoại trừ sự kết hợp của Reynold và Derrick, việc gặp gỡ các nhân vật nam cùng một lúc là điều hiếm khi xảy ra trong game.

Khi tôi đang chìm trong sự bối rối, anh ta gọi tên tôi.

"Penelope Eckart"

Một cơn ớn lạnh lướt qua gáy.

'Tôi cảm thấy không ổn chút nào.'

Dù đó là gì, tôi phải nhanh chóng thoát khỏi tình huống này. Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Iklies. Tuy nhiên, Iklies lại không nhúc nhích, lòng bàn tay nóng bỏng của anh ấy luôn đặt lên mu bàn tay tôi.

"......Iklies?"

Tôi lại vặn cổ tay, gọi anh ấy. Nhưng càng vùng vẫy thì sức kìm kẹp càng mạnh.

"Iklies, buông tay ra. Ngươi làm ta đau."

Tôi nghiêng đầu nhìn lên anh ấy và nói. Đôi mắt xám của Iklies mở to ra.

Sau khi chạm mắt tôi một lúc, cuối cùng anh ấy cũng buông lỏng cánh tay đang ôm tôi. Tôi vội vã thoát khỏi vòng tay của anh.

"Cô đang làm cái gì ở đây?"

Derrick hỏi với gương mặt lanh lùng.

'Tại sao anh ấy lại tức giận như vậy?'

Cách đây không lâu, anh ấy đã hoàn thành tốt công việc của mình với các hiệp sĩ với Công tước. Vài ngày sau, Derrick không nói gì nhiều, rồi tôi cũng không làm gì đáng trách.

Tôi cẩn thận trả lời trước tâm trạng tồi tệ của anh ta.

"Em đang tập bắn nỏ với người hộ tống của mình..."

"Cung thủ của gia tộc đều chết hết rồi à?"

Ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Iklies.

"Ngài không thể bắt nạt các hiệp sĩ  trong buổi huấn luyện."

Tôi lảng vảng trước mặt Iklies để bảo vệ anh ấy khỏi Derrick.

"Và người hộ tống của em có đủ chuyên môn về nỏ để dạy em."

"Dạy cô?"

Tôi thấy một tia lửa màu xanh lam tóe lên trong mắt anh ta vì tôi đã phản bác lại những lời chất vấn của anh ta. Đầu anh bắt đầu nhấp nháy nguy hiểm. Nhưng rôi cảm thấy sợ hãi vì khuôn mặt đang tức giận của Derrick hơn là độ hảo cảm của anh ta.

Derrick nhìn tôi và Iklies với ánh mắt khinh thường.

"Cô còn không có đủ kiến thức căn bản để cư xử cho phải phép, vậy cô còn có thể học được cái gì?"

"Em không có đủ các kiến thức về kỹ năng sống, vì vậy em chỉ đang cố gắng tìm hiểu một chút trước khi tham gia cuộc thi thưa ngài 'tiểu Công tước'."

Tôi không cảm thấy khó chịu khi bị công kích vì tôi không làm gì sai cả. Nhưng tôi không thể không thở dài trước sự sắc bén của những lời công kích ấy.

"Nếu ngài không muốn em sử dụng sân tập này thì em sẽ đi kiếm chỗ khác."

"....."

"Đi thôi, Iklies."

Tôi cố gắng mang Iklies rời khỏi nơi này này nhanh nhất có thể. Khi tôi sắp vượt qua Derrick, anh ta níu tay tôi lại và hỏi:

"Là nơi nào?"

Tôi không thể di chuyển tiếp vì cánh tay đang bị Derrick nắm chặt.

Tôi kinh ngạc ngoảnh lại nhìn anh ta, gương mặt Derrick tối sầm lại.

"Nếu cô cần được chỉ dẫn như vậy thì ta sẽ dạy cho cô."

"...Hở?"

"Còn ngươi..."

Derrick đột nhiên quay sang Iklies và nói:

"Nếu ngươi không còn buổi tập luyện nào nữa trong hôm nay, thì hãy quay về khu của mình."

Tôi không thể nói gì về việc Derrick  ngạo mạn ra lệnh. Dù tôi có nói rằng tôi sẽ mang Iklies theo hộ tống cho tôi thì cũng không mang lại kết quả như ý muốn. Bởi vì nhờ có sự cho phép ngầm của Derrick mà Iklies mới được tham gia vài các buổi huấn luyện.

Như với bất kỳ đội quân nào, các Hiệp sĩ của Eckart được huấn luyện rất kỹ lưỡng về mặt kỷ luật, phân biệt rõ cấp trên và cấp dưới. Vì vậy, tôi nghĩ Iklies sẽ quay về khu của mình.

Nhưng thay vì rời đi, Iklies nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay bên tay đang cầm nỏ của tôi, đối diện với cánh tay bị Derrick bắt lại.

"....Chủ nhân của tôi muốn tôi dạy cho cô ấy."

Và anh ta trả lời với một cái nhìn đầy thách thức.

'Họ bị làm sao vậy?'

Trong tình huống hai tay bị nắm, tôi chỉ biết nhìn họ với đôi mắt run rẩy. Khuôn mặt của Derrick càng tối sầm hơn khi nhìn thấy Iklies nổi loạn.

"Từ khi nào mà một tên nô ɭệ lại đi dạy cho chủ nhân của mình chứ?"

"Quân đội Hoàng gia cũng đã phải chịu một thất bại nặng nề trong trận Livius bởi triều đình của Delman.

Tôi mở lời trước câu trả lời thẳng thừng của Iklies. Đây là một kiểm tra rõ ràng.

Từ lúc nào đó, tôi cảm thấy da mình như bị kim chích. Tôi không biết cảm giác này là từ ai.

Tôi đã thử vặn cả hai cổ tay, nhưng chúng đều không nhúc nhích.

"... Delman?"

Derrick luôn nhìn chằm chằm vào Iklies mà không nói lời nào, đột nhiên một bên khoé miệng của anh ta nhếch lên cười.

"Ah..."

"....."

"Một quốc gia "man rợ" bị các nước nhỏ phản bội và bị xoá sổ khỏi bản đồ thế giới ngay lập tức  sao?"

🌼Note: từ "man rợ" mình để trong ngoặc kép vì ở đây Derrick đang chế giễu Iklies thôi chứ không hẳn là ác.

Derrick vừa dứt lời, cổ tay tôi liền trở nên đau đớn vì bị Iklies siết chặt lại.

'Họ sẽ đánh nhau mất!'

Ta hoang mang  nhìn hai người, không khỏi rêи ɾỉ lòng.

Thành thật mà nói, tôi mong Iklies sẽ không nói thêm điều gì nữa. Trong mọi trường hợp, có một sự khác biệt lớn về địa vị với Derrick trong Đế chế.

Nhưng trái với mong muốn tha thiết của tôi, Iklies lại mở miệng, trừng mắt nhìn Derrick.

"Vậy hôm nay chúng ta cùng xem một chút. Làm thế nào mà tên "man rợ" đó lại dạy cho một tiểu thư quý tộc của đế chế này cách cầm nỏ."

"Tên khốn........."

Derrick nghiến răng nói. Tôi cảm nhận được mùi nguy hiểm. Sự lo lắng len lỏi khắp cơ thể tôi.

Tôi gần như nín thở vì áp lực từ hai người họ dồn về phía tôi. Và tôi cố gắng ngăn họ lại.

"Dừng lại! Dừng lại!"

Tôi hét lớn, hất mạnh tay hai người đó ra. Cổ tay tôi đã thoát khỏi họ một cách an toàn nhờ sự bất cẩn của những người đang nhìn nhau với tinh thần sẵn sàng đánh nhau bất cứ lúc nào.

Tôi đặt hai tay trước ngực đề phòng họ giữ tay tôi một lần nữa.

"Em mệt rồi, em không muốn luyện tập nữa."

Sau đó, tôi quay sang Derrick vội vàng thông báo:

"Em sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ."

Tôi để họ một mình và cố gắng rời đi. Có lẽ họ cảm thấy xấu hổ trước thái độ của tôi nên cả hai ngay lập tức tìm cách níu lấy tôi.

"Penelope."

"Chủ nhân."

Ngay cả Iklies, người dường như không thể, đã cố đến gần tôi nhanh như thể anh ta đang ở trong một cuộc đua. Tôi cố tránh đi và nhìn anh ta một cách lạnh lùng.

"Đừng đi theo tôi. Tôi sẽ trở về phòng một mình." Nhìn bề ngoài là tôi đang nói với Iklies nhưng thực chất câu nói này là dành cho Derrick. Vì anh ta có thể theo tôi đến tận phòng.

'Nếu định đánh nhau, thì hai người hãy để tôi rời khỏi đây và tự giải quyết đi.'

"Vậy thì tạm biệt."

Tôi vội vã ra rời đi vì sợ hai người họ đuổi theo.

Tôi có thể cảm thấy những cái nhìn đây phẫn nộ phía sau lưng mình. Tôi lại càng chạy nhanh hơn.

"Ôi trời ơi..."

Vừa đi vào đường rừng, tôi khẽ thở phào rồi liếc nhìn ra phía sau. May mắn thay, không có ai đuổi theo tôi. Chỉ khi đó tôi mới giảm tốc độ của mình.

'Phù....mình xém đi đời một cách vô nghĩa.'

Lo lắng luôn luôn đúng. Cảm giác ớn lạnh ban nãy quay lại với tôi và cơ thể tôi run lên.

Giữa lúc hỗn loạn đó, tôi bất lực lẩm bẩm, cười nhạo cái cách mình đã mang nỏ.

'Hên là chuồn kịp!!'

Không biết hai người có đánh nhau hay không. Dù có đánh nhau thật thì bây giờ nó cũng không quan trọng.

Tôi chỉ định yêu cầu Công tước mời một giáo viên bắn cung riêng, vì vậy tôi sẽ luyện tập một mình ở sân sau.

Tôi lại bắt đầu bước đi, thề nhiều lần sẽ không đến gần sân tập luyện  trong khoản thời gian này.