Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết

Chương 63

Anh ta ném cho bọn người áo đen  cái nhìn sắc lạnh.

Tôi đoán biệt danh 'anh hùng chiến tranh' không chỉ là lời nói suông.

Thái tử không do dự lao đến xử lý bọn người áo đen như khi anh ta xử con quái thú khi nãy. Tôi biết anh ta là một kẻ điên và bây giờ thì anh ta còn ngầu nữa.

Anh ta lại liếc nhóm người áo đen và nói

"Ngày tàn của các ngươi tới rồi!"

Vào thời điểm đó, một người đàn ông áo đen lấy đâu ra một chút can đảm nói....

"Nhìn, nhìn phía sau!"

*Sizzling*

Ngay khi anh ta nhấc ngón tay lên và chỉ, một tiếng động lớn vang lên.

“C-cái gì vậy…” Ai đó thất kinh hét lên.

Âm thanh thu hút sự chú ý của mọi người tại sảnh tiệc.

Những con quái vật bị chém làm đôi, chúng chảy sệ ra như bã kẹo vì Thái tử liên tục gia tăng tốc độ kiếm của mình.

*Jjik, Jjigui-yak*

Nhưng rồi số lượng con thú lại tăng lên gấp đôi, sau khi chúng bị Thái tử chém hạ.

"Ầm!"

"Quu, Quuu!"

Hai con thú đã mọc lên.

"Làm sao vậy, sinh mệnh tươi đẹp mà thượng đế đã ban cho ngươi!"

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, đám người áo đen khúc khích cười.

"Có chém bao nhiêu lần nữa thì cũng phí sức, chúng sẽ lại hồi sinh.."

"Ahhhhhhh!"

"Tôi..tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con quái vật như vậy trong đời."

Những kẻ vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Thái tử chém hạ lũ quái vật lại bắt đầu la hét vì hoảng sợ, họ chạy loạn cả lên. Lối vào duy nhất của sảnh tiệc giờ đây đã kẹt cứng người vì ai cũng muốn chạy thoát thân. Nhưng không ai có thể thoát ra bên ngoài. Lối vào như bị chắn bởi lớp vỏ vô hình, cứ tốp người này đến tốp người khác chạy lại gần thì lại bị văng ra phía sau. Thêm vào đó, những bụi cây rậm rạp bao bọc xung quanh khu vườn cao và trơn trượt khiến cho việc leo trèo trốn khoát cũng trở nên khó khăn.

Trong khi đó, hai con thú bắt đầu đuổi theo những người đang chạy trốn.

"Queu, Q!"

"Qyuuu!"

"Ahhhhhhhhhh!"

Đôi chân bé nhỏ như chân gà của chúng giẫm lên bãi cỏ mềm rồi lại chạy.

Thái tử và Derrick im lặng nhìn nhau, mỗi người cầm lấy vũ khí của mình rồi chia nhau ra. Các quý tộc khác được trang bị vũ khí cũng tấn công con thú. Reynold cũng được bao gồm trong gói. Nhưng nó không hoạt động. Con thú càng bị chém liên tục.

Có một số trường hợp bị thương.

"Ahhhhhhh!"

"Keeeeeuuuuuuu!"

Sảnh tiệc vẫn tiếp tục trở nên hỗn loạn.

'Cái quái gì đang xảy ra ở đây vậy?' Tôi nhìn xung quanh với đôi mắt hoang mang.

Tôi không biết Công tước đã đi đâu và mọi người đang bỏ chạy như thể họ đang cố gắng tránh con thú mà họ đang đuổi theo.

Giữa mớ hỗn độn. Tôi như con thuyền trôi nổi giữa đại dương. Giữa tất cả những tiếng la hét và rêи ɾỉ, tôi tìm thấy một ai đó đang đứng một mình giống như tôi.

'… Vinter?' Câu hỏi về việc một pháp sư như anh ta ở đây như thế nào, chưa từng nghe đến.

"Argh! Đ-cứu tôi!"

Đó là bởi vì có một con quái vật chạy qua một người đàn ông gần anh ta.

'….Tại sao anh ta lại không tránh nó?

Đúng lúc tôi nghĩ, tôi nhận ra một tay đang do dự định lấy gậy ra.

Lúc này Vinter đang cân nhắc. Tôi không biết có nên lấy cây gậy trong người ra hau không.

Trước nguy cơ bị phát hiện là một pháp sư, liệu có nên sử dụng phép thuật để cứu người hay không.

"Làm sao có khả năng?"

Sẽ bất lợi cho Vinter nếu anh ta sử dụng phép thuật. Hơn nữa, việc giải quyết đống hỗn loạn này vốn dĩ là công việc của các pháp sư.

'Thật tốt biêt bao. Nhưng có đáng chấp nhận những rủi ro này vì người khác không?'

Sự ngập ngừng của anh ấy khiến tôi cảm thấy hơi lạ. Từ trên đầu con thỏ trắng, tôi nhớ đến những đứa trẻ đeo mặt nạ. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu không tiết lộ rằng anh ta là một pháp sư cho đến cuối cùng. Nhưng trái ngược với ý kiến ​​của tôi, Vinter dường như đã đưa ra quyết định.

Ngay khi bàn tay sắp tuột ra.

"Penelope-!" Tôi nghe thấy một tiếng  gào dữ dội gọi tên tôi.

Có lẽ tôi đã nghe thấy tên mình, nhưng đột nhiên, tôi chạm mắt với Vinter.

Tôi háo hức muốn gặp anh ấy, chỉ sau đó tôi mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Quu, Quuu-!"

Tôi quay đầu lại, và tôi thấy một con quái vật khinh khí cầu đang lao về phía tôi.

* Kugugugung * mặt đất rung chuyển.

"Penelope! Chạy!"

Tôi thấy Reynold chạy theo con quái vật và hét gân cổ vào mặt tôi. Sau đó, Derrick và Kallisto, họ đang đối phó với con quái vật cũng quay lại hướng này với khuôn mặt nhợt nhạt.

Tất cả trôi qua chậm rãi, như chuyển động chậm.

Đó là vào thời điểm đó. Mắt tôi chợt sáng.

Nhiệm vụ chính: Hãy trở thành nữ hoàng của cuộc săn bắn.

Bạn sẽ tiếp tục với nhiệm vụ?

(Phần thưởng: Tất cả nam chính đều có độ hảo cảm + 5%, danh vọng + 50)

[Chấp nhận / Từ chối]

Cửa sổ nhiệm vụ, mà tôi đã từng từ chối, lại xuất hiện.

"Hah..."

Tôi chết lặng và phá lên cười.

'Cuối cùng, nó vẫn diễn ra theo cách này.'

Ngay khi đó, một bức thư mới xuất hiện.

Đây là nhiệm vụ chính và sẽ tự động được chấp nhận sau 5 giây.

5

4

Ngay cả khi chơi trò chơi, nhiệm vụ chính vẫn hơi bị ép buộc phải tiếp tục qua các cảnh. Nhưng tôi phải trải qua điều này trong thực tế, tôi đã trở nên tơ tả.

Nếu tôi đang chiiw cái trò này trên điện thoại, thì nó sẽ có một kết thúc đơn giản với việc 'đánh bại tất cả những kẻ xấu xa!'. Trong các trò chơi mô phỏng được chơi bởi các cảnh minh họa và các lựa chọn đối thoại, có một giới hạn để thực hiện các chuyển động bạo lực như vậy.

Nhưng một lần nữa, đây không phải là một màn chơi mà là một thực tế.  Một thực tế mà tôi phải tự trải nghiệm.

"Qoooooooooooooooo!"

Tôi không có lựa chọn nào khác.  Con quái vật ở ngay trước mặt và tất cả các phần thưởng và giải thưởng đang chờ tôi.

[Chấp nhận]

Tôi đã cố gắng chấp nhận nhiệm vụ, ngay trước khi con quái vật tấn công tôi.

Và đồng thời, cơ thể tôi tự di chuyển.

Chiếc nỏ, được đưa ra sau lưng bằng tay phải với một tốc độ kinh hoàng, được kéo về phía trước.

Sau khi đỡ máy xới bằng tay trái, tôi lập tức bóp cò.

* Bùm!  Ta-ang! *

"Kue-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e.

Tôi nghe thấy tiếng gì đó đập vào dưới bàn chân cứng rắn của mình với da gà.

Con quái vật trúng đạn, nó kêu lên..

Không lâu sau đó, con thú đã chảy sệ xuống. Ngay cả phần thân trong suốt giống như cao su của nó cũng tan chảy như kem tan chảy.

"C-cái gì! Cái gì vậy!" Một nhóm những người đàn ông mặc đồ đen đã bị kích động khi nhìn thấy một con quái vật bị hạ.

Không chỉ vậy, tôi có thể cảm thấy tất cả mọi người, kể cả những người đàn ông, đang nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, quên mất rằng đó là một trường hợp khẩn cấp.

'Ê cái gì đây?' Tất nhiên, tôi là người xấu hổ nhất trong số họ.  Vì quá mất tập trung nên tôi hoàn toàn quên mất rằng mình đang cầm theo nỏ.

"Công nương Eckart đã hạ gục một con quái thú...." khi cú sốc dần bắt đầu len lỏi trong mắt mọi người.

"Ái chà."

Cơ thể tôi lại cử động. Trong lúc vội vàng, tôi quỳ một chân xuống và nhắm vào nỏ một lần nữa. Sau đó

* Cheek, Taang *

"Cue-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e-e!"

Gần bờ sông, một con thú đang cố gắng đánh một người đàn ông đã gục xuống và co giật. Nó không thể được xác nhận nếu nó tan chảy một lần nữa lần này. Điều này là do cơ thể tôi nhanh chóng đứng dậy, quay sang phía bên kia, và bắn nỏ một lần nữa.

* Ta-ang -! *

"Coo-coo!"

Mọi cảnh quay đều đáng ngạc nhiên ngay bên trong.  Những con quái vật đuổi theo con người bắt đầu rơi xuống từng con một. Trong khi đó, tôi liên tục bị điều khiển bởi hệ thống trò chơi.

"Chà, gϊếŧ con cɧó ©áϊ đó trước đã! Nào!"

Đám người quần áo đen chỉ vào tôi và hét lên.

Con thú nhân rải rác ở đây và ở đó bắt đầu đến gần tôi, chỉ nhằm vào tôi.  Tác phẩm này tốt hơn tôi nghĩ.  Tôi không phải quay lại nhiều.

Má ơi, tang!  Tang, tang!  Taang-!

Làm sao mà có người bắn nỏ điên cuồng như vậy?

Vào hai con cuối cùng đang chạy cùng lúc, tôi đã tiêu diệt tất cả những con quái vật.  Tôi đoán nó không phải là phép nhân nhiều như tôi nghĩ.  Ngoài ra, mỗi vật thể rất lớn nên rất dễ bị bắn trúng.

“Ôi, trời ơi…”

Thở dốc, tôi hạ cây nỏ đang cầm xuống. Cả hai cánh tay run rẩy không kiểm soát được.

"Tôi đã không cầm nó đúng cách ngay cả khi tôi đã luyện tập ở nhà..."

Tôi cảm thấy rã rời chân tay khi cầm nó quá lâu.

'Đây là nhiệm vụ sao? Không, đó là sự tra tấn.'

Tôi nhìn quanh, nuốt nước mắt vào trong.

Tôi chưa kịp nhận ra thì sảnh tiệc đã im lặng.

Mọi người đều nhìn tôi ngây người.  Ngay cả những tàn dư của một đất nước mới đã phạm phải tất cả những điều xấu xa này.

'Haha, tôi lại trở thành siêu sao tinh tinh trong năm nay.'

Tôi gượng cười. Trong một cơn gió thoáng qua khiến người ta rùng mình. Và sau đó...

Tôi nghe thấy tiếng vỗ tay ở đâu đó.

'Clap-clap-clap...' tràng vỗ tay vang lên như sấm.

"Chúa ơi, công nương Eckart đã cứu chúng ta!"

"Ôi, Chúa ơi! Chuyện gì đã thực sự xảy ra nếu không có công nương...!"

"Cảm ơn cô rất nhiều, công nương! Cô là vị cứu tinh của chúng tôi!"

Những tiếng reo hò dồn dập chỉ làm tôi choáng váng. Chính lúc đó...

~~ Nhiệm vụ chính: Hãy trở thành nữ hoàng của cuộc săn bắn.

[Đầu tiên: Cứu hàng xóm khỏi nguy hiểm] Nhiệm vụ thành công!

Phần thưởng kiếm được [tất cả nam được yêu thích + 5%] [Danh vọng +50].

(Tổng số danh tiếng: 80)

Danh tiếng của tôi, thứ mà tôi không cần, đã tăng chóng mặt

'Ồ, ước gì có thể cho tôi thật nhiều.'

Tuy nhiên, nó không phải là xấu khi phải trả giá cho tất cả những khó khăn.

Độ hảo cảm của Thái tử, vốn nguy hiểm hơn bất kỳ ai khác, đã đi một chặng đường dài từ cái chết.

Mặc dù tôi đã kiệt sức vì bị hệ thống lắc lư, nhưng tôi khá hào phóng.  Tôi có thể nhìn thấy những chữ cái màu trắng lơ lửng trên đầu họ ngay cả giữa đám đông xung quanh tôi.

[Độ hảo cảm 27%] Bắt đầu với Reynold, người đã chạy đến gần rôi nhất.

[Độ hảo cảm 30%] của Derrick và [Độ hảo cảm 9%] của Kallisto.

[Ưu đãi 20%] Gửi tới Vinter.

Không giống như những người phụ nữ khác, những người cảm ơn tôi và khen ngợi tôi cho đến khi miệng họ ứa nước, những người đàn ông chỉ nhìn chằm chằm vào tôi và không sẵn sàng tiếp cận tôi.

'… Nếu nữ chính cứ như thế này ở chế độ bình thường, đôi mắt của họ sẽ trở thành trái tim và chạy thẳng.'

Nghĩ lại, không chỉ các anh, mà không một nam chính nào có thể bảo vệ tôi. Nhưng tôi không cảm thấy buồn hay mệt mỏi.

'Tôi không cần nó.'

[Độ hảo cảm 60%]

Tôi đã có một người đàn ông xác nhận kết thúc của mình.