TÊN HÁO SẮC.
Chàng thanh niên khẽ đưa tay tháo chiếc mặt nạ của An Nhiên xuống trước sự chứng kiến của biết bao cặp mắt đang chăm chú dõi theo điệu nhảy của hai người từ nãy giờ.
- Hoá ra là cô !!!
Bản nhạc cuối cùng cũng kết thúc, bỏ mặc chàng thanh niên đang đứng ngây người nhìn mình bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, An Nhiên nở một nụ cười thật tươi, cúi chào trong tràng pháo tay tán thưởng của mọi người rồi giựt lại chiếc mặt nạ từ tay chàng thanh niên, đi vào khu vực dành cho nhân viên để thay lại quần áo.
Khi An Nhiên trở ra, chàng thanh niên đã quay lại bàn với nhóm bạn của mình. Cô đắn đo hồi lâu rồi bước đến chỗ họ đang ngồi với ý định yêu cầu chàng thanh niên thương lượng lại về vụ bồi thường thì vừa hay, cô nghe được lý do vì sao khi nãy, chàng thanh niên lại bất chợt xông lên nhảy cùng cô, hoá ra đây là một vụ cá cược!!!
Mấy người bạn của anh ta, mỗi người đều nộp cho anh ta năm trăm đô chỉ vì anh ta đã thành công trong việc cởi bỏ chiếc mặt nạ huyền bí ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô, để mọi người có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan cô, người phụ nữ đã hấp dẫn và khiến họ cảm thấy tò mò trong suốt thời gian qua. Đúng là thú vui tiêu khiển của những kẻ lắm tiền.
An Nhiên không buồn để tâm đến những chuyện đó, cô có chuyện khác quan trọng hơn cần phải giải quyết cùng chàng thanh niên này.
- Ố ồ - Mọi người tỏ vẻ trêu chọc, ra hiệu cho chàng thanh niên quay lại phía sau khi bắt gặp An Nhiên đang tiến lại gần.
- Tôi có chuyện muốn bàn với anh…
- Ok – Chàng thanh niên mỉm cười rồi lập tức đứng lên theo sau cô ra ngoài.
Vốn dĩ là một người thẳng thắn, không thích vòng vo nên khi hai người vừa ra khỏi cửa, An Nhiên liền quay lại nhìn chàng thanh niên rồi vào thẳng vấn đề.
- Lúc nãy anh hứa sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi? – An Nhiên liếʍ môi.
- Ừ. Cô nói đi.
Thật ra từ sớm, chàng thanh niên đã đoán được yêu cầu của An Nhiên. Cô là du học sinh, cô không có nhiều tiền nên thế nào cô chẳng nhân cơ hội này đề nghị anh bỏ qua vụ bồi thường để khỏi phải mất một khoản tiền đáng kể.
Nhưng trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của chàng thanh niên, An Nhiên vô cùng sòng phẳng trong vấn đề giải quyết thiệt hại với đối phương, cô đâm vào xe anh, làm trầy chiếc Lexus đắt tiền của anh nên đương nhiên cô sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, chỉ có điều, cô mong anh mang xe đến chỗ sửa quen của cô để cô có thể tiết kiệm hơn một chút. Người phụ nữ này khiến anh cảm thấy khá bất ngờ và thú vị.
- Đọc giúp tôi số điện thoại của anh ! – An Nhiên khẽ nhấn vào phần tin nhắn trong điện thoại rồi ngước lên nhìn chàng thanh niên, yêu cầu.
- Lúc nãy tôi lấy số điện thoại của cô rồi, tôi sẽ gọi qua cho cô. – Chàng thanh niên cũng lấy chiếc di động từ trong túi quần rồi thao tác nhanh gọn.
- Tôi vừa gửi địa chỉ chỗ sửa xe qua tin nhắn cho anh rồi đấy. – An Nhiên tắt màn hình di động rồi bỏ trở vào túi áo.
- Tôi có một cách này hay hơn khiến cô không phải tốn một đồng nào.
Dứt lời, chàng thanh niên đột nhiên áp sát An Nhiên vào tường, hai tay anh ta giữ chặt hai tay cô, miệng anh ta tham lam chiếm lấy môi cô và thân thể anh ta ép chặt vào thân thể cô, đến nỗi cô có thể cảm nhận rõ ràng cái vật bên trong chiếc quần anh ta đang mặc đã cương cứng, to lớn đến doạ người.
An Nhiên hoảng hồn cố sức chống cự, cô bắt đầu vùng vẫy và liên tục né tránh những cú tấn công cuồng dã từ chàng thanh niên khiến anh ta có chút khựng lại…
- Đồ khốn – Cô giẫm mạnh một cái lên chân chàng thanh niên rồi nhân lúc anh ta đau điếng liền đẩy người anh ta ra – Anh là một tên háo sắc, anh mà dám đυ.ng vào người tôi lần nữa sẽ chết với tôi !!!
An Nhiên vội vàng kéo lại chiếc áo khoác rồi quay đầu bỏ chạy giữa con phố vắng tênh.
🌿🌿🌿🌿
Đêm đó, sau khi hung hăng phản đòn và buông lời cảnh cáo chàng thanh niên, An Nhiên chợt thấy hồi hộp, lo lắng vô cùng. Cô hơi hối hận với hành vi nóng nảy, quá khích của mình bởi dẫu sao chàng thanh niên đó cũng đang là “chủ nợ” của cô, anh ta có thể vì trả đũa cô mà nuốt lời, tiếp tục đưa xe đến công ty bảo hiểm để cô hao tốn một đống tiền.
- Đáng lý ra chị nên bình tĩnh, đàn ông lớn lên ở phương Tây thường hay bạo dạn và phóng khoáng trong quan hệ với phụ nữ. Chị không thích anh ta, có thể từ chối một cách nhẹ nhàng, khéo léo, đảm bảo anh ta không dám tiếp tục “lấn tới”. Còn đằng này….- Nghe xong mọi chuyện, Kiều Diễm thở dài. – Xem ra kiếp nạn khó tránh, chị lo nghĩ cách kiếm thêm tiền là vừa.
- Để chờ thêm vài bữa xem hắn có động tĩnh gì không rồi tính. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ có nghĩ nhiều cũng chẳng thay đổi được gì.
An Nhiên đứng lên thu dọn bàn ăn rồi rửa chén. Đôi mắt thỉnh thoảng nhìn vào màn hình điện thoại chờ đợi tin nhắn trả lời từ Hạo Nam, một người anh mà cô vẫn thường xuyên qua lại, thân thiết mặc dù bây giờ hai người đã không còn là nhân viên pha chế ở quán cà phê như ngày nào. Hiện tại Hạo Nam đang làm việc tại tiệm sửa xe của một người bà con nào đó trong gia đình anh nên lúc nãy vừa về đến nhà cô liền nhắn tin cầu cứu anh.
“ Ok, anh biết rồi, khi nào anh ta mang xe đến đây thì anh sẽ kiểm tra rồi báo lại cho em biết”- Cuối cùng Hạo Nam cũng trả lời tin nhắn cho cô.
- Em thấy hay là tháng này chị đừng gửi tiền về nhà, giữ lại có gì xoay sở.- Kiều Diễm vừa nằm dài trên ghế sô pha lướt Facebook, vừa suy nghĩ tìm cách giúp An Nhiên giải quyết vấn đề - Chị gửi về biết bao nhiêu tiền rồi, mẹ chị bây giờ chắc cũng dư dả, không gửi một vài tháng nhầm nhò gì.
Trước lời gợi ý của Kiều Diễm, An Nhiên lắc đầu.
- Chị không muốn mẹ nghĩ chị kẹt tiền. – Cô lẳng lặng kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng rồi leo lên giường nằm.
- Vậy thì lần này phá lệ đi, để em giúp chị - Kiều Diễm ngồi bật dậy.
- Không được, em không đi làm thêm lấy đâu ra tiền…
- Em sẽ xin mẹ em. Em nói muốn sắm túi xách mới là mẹ gửi cho em liền chứ gì.
- Em mới xin tiền sắm một đống đồ xong, xin hoài mẹ em thế nào cũng nghi ngờ. Thôi để chị tự nghĩ cách. Mà này…. - An Nhiên không quên dặn dò Kiều Diễm. – Em nhớ giữ kín chuyện này. Đừng có lỡ lời kể với mẹ em để rồi cuối cùng lại tới tai mẹ chị.
Kiều Diễm bĩu môi.
- Em có bao giờ hé ra chuyện gì đâu. Em luôn giữ đúng giao kèo của chúng ta nhé.
Kiều Diễm là em họ của An Nhiên. Tuy hai người cùng họ hàng, cùng qua Úc du học và cùng ở trọ trong căn bungalow này nhưng số phận của Kiều Diễm với An Nhiên thì khác xa nhau lắm, có thể nói là một trời một vực, ba mẹ Kiều Diễm là chủ của một xưởng sản xuất bánh kẹo, thức uống có tiếng ở Sài Gòn nên cuộc sống gia đình họ vô cùng sung túc và giàu có, cũng nhờ đó mà Kiều Diễm có những năm tháng du học an nhàn, thư thản, không phải lo nghĩ trang trải học phí, cũng không bị áp lực gia đình đè nặng lên vai, cô chỉ việc chuyên tâm học hành và chờ đợi ngày thành tài để rồi tiếp tục thực hiện những dự định to lớn hơn trong tương lai, chắp cánh cho ước mơ của mình.
Còn An Nhiên thì hoàn toàn ngược lại. Ba ruột cô đã qua đời từ sớm, người ba hiện giờ của cô là một gã lười biếng nghiện rượu nên kinh tế gia đình cô từ trước đến giờ đều do một tay mẹ cô gánh vác, thế nên sau này, khi mẹ cô dốc cạn sức lực và tìm cách đẩy cô ra nước ngoài với hi vọng cô sẽ tìm thấy một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, thoải mái hơn…du học trở thành “cái mác” để cô có điều kiện tranh thủ kiếm tiền, dành dụm tiền gửi về chăm lo, bù đắp cho mẹ cô, cô muốn trả lại cho bà những năm tháng mà vốn dĩ, bà nên sống một cách vui vẻ, hưởng thụ chứ không phải vất vả, khổ cực vì lo cho cô, cho gia đình như suốt thời gian qua.
Và giới trẻ thì thường không muốn người lớn lo lắng, kiểm soát hay can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình nên ngay từ những ngày đầu tiên đặt chân đến nước Úc, Kiều Diễm với An Nhiên đã âm thầm đưa ra giao kèo….sẽ không ai trong gia đình biết họ đã sống và trải qua những gì ở cái nơi được mệnh danh là một trong những thành phố đáng sống nhất thế giới này….