Cố Yêu

Chương 3: Một Trăm Ngàn Đô Úc....

MỘT TRĂM NGÀN ĐÔ ÚC…..

Từ trước đến giờ, An Nhiên luôn cảm thấy cuộc sống của mình thật đen đủi bởi cô chỉ toàn gặp phải những chuyện xui xẻo, sự may mắn chưa bao giờ mỉm cười với cô, nhưng đến hôm nay, sau khi trải qua vụ va chạm xe lần này, cô mới nhận ra vận may của mình cũng không tệ. Bằng chứng là gần nửa tháng trời trôi qua mà cô không hề nhận được một cú điện thoại liên lạc nào từ mấy công ty bảo hiểm, tên háo sắc đó cũng không mang xe đến chỗ của Hạo Nam. Xem ra lòng tốt cuối cùng cũng trỗi dậy trong lòng anh ta, khiến anh ta quyết định buông tha cô và cô vô cùng vui mừng vì điều này.

- Thanks !!!

Sau khi hoàn thành điệu nhảy của mình, An Nhiên khẽ nhìn xuống khu vực bên dưới, nơi có những người khách đang ngồi uống rượu với ý định tìm kiếm người đàn ông hay nhờ phục vụ nhéc vào ngực cô tờ giấy một trăm đô.

- An Nhiên ! – Ngay giữa quán bar, một người đàn ông cao lớn trong bộ veston lịch lãm mỉm cười rồi nhanh chóng tách khỏi đám đông để bước về phía An Nhiên. – Đã lâu không gặp….

Ngoại trừ Kiều Diễm, An Nhiên không nhớ ra mình còn có người thân hay bạn học cũ nào mà cô từng quen biết hiện đang ở Melbourne? Nhưng rõ ràng khuôn mặt người đàn ông đang tiến đến cô ngày càng gần kia có nét gì đó khá quen thuộc, dường như cô đã gặp ở đâu rồi.

- Anh là…?

- Trần Kiệt Dương, em không nhận ra anh ư? - An Nhiên còn chưa kịp dứt lời thì người đàn ông đã tự mình giới thiệu.

Trần Kiệt Dương….

An Nhiên vội vàng lục lọi trí nhớ của mình.

- A - Đôi mắt An Nhiên sáng rỡ, cô đưa tay tháo chiếc mặt nạ trên khuôn mặt xuống. – Em nhớ ra rồi, anh là anh Gấu !

- Đến giờ mà em vẫn còn nhớ cái tên gọi đó của anh à ? – Trần Kiệt Dương nở một nụ cười thật tươi, anh nhìn cô âu yếm.

- Tất nhiên rồi. Anh thường đến quán bar này chơi lắm sao?

- Ừ, cho anh mượn điện thoại của em đi. - Trần Kiệt Dương chìa tay ra trước mặt An Nhiên, đợi cô đặt chiếc di động vào tay anh, anh liền lưu số của mình vào danh bạ rồi đưa lại cho cô.- Hôm nào có thời gian rảnh thì gọi cho anh, chúng ta đi đâu đó ăn uống, ok ?

- Ok – An Nhiên mỉm cười – Có gì gặp anh sau nhé.

Trần Kiệt Dương kiên quyết tiễn An Nhiên ra đến bãi đậu xe, đợi cô lên xe rồi anh mới lặng lẽ rời đi.

Đúng là thời gian trôi qua quả thật khiến người ta thay đổi quá nhiều….

Trần Kiệt Dương là con trai duy nhất của chú Trần, trước đây hai cha con họ từng là hàng xóm kế bên nhà cô ở Việt Nam nên hồi nhỏ, cô với Trần Kiệt Dương thường hay qua lại thân thiết và chơi đùa cùng nhau, về sau, chú Trần được em gái ruột bảo lãnh sang Úc định cư theo diện thân nhân đoàn tụ nên cô với Trần Kiệt Dương mới lạc mất nhau từ đó.

Mấy năm qua thỉnh thoảng chú Trần cũng có ghé về Việt Nam chơi vài lần, nhưng lần nào cũng chỉ có mình chú ấy, nghe đâu Trần Kiệt Dương bận học nên không theo chú về. Thế rồi lâu dần, An Nhiên quên bẵng sự gắn bó, tồn tại của Trần Kiệt Dương trong tuổi thơ của mình cho đến tối nay, khi Trần Kiệt Dương bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô mới bàng hoàng nhận ra anh Gấu mà trước kia cô vẫn hay chạy theo vòi vĩnh, chơi giỡn đủ trò…nay đã trở thành một người đàn ông đẹp trai, cao to với phong thái đầy chững chạc và nhã nhặn.

Vừa nghĩ đến đây, An Nhiên chực nhớ ra vài điều khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu…

Khi Trần Kiệt Dương rời khỏi Việt Nam, cô trong mắt anh chỉ là một bé gái chín tuổi.

Làm thế nào Trần Kiệt Dương lại có thể nhận ra cô sau mười một năm xa cách? Ngay cả khi cô đã cố tình che đậy khuôn mặt của mình trong chiếc mặt nạ huyền bí kia?

Có vẻ như cuộc tái ngộ này không đơn giản chỉ là một sự trùng hợp.

Rốt cuộc Trần Kiệt Dương vì nguyên nhân gì mà cố tình tìm đến cô???

Rất nhanh sau đó An Nhiên đã có được câu trả lời. Không phải từ Trần Kiệt Dương, là từ mẹ cô.

Mẹ cô đã điện thoại cho cô để thông báo với cô một tin cực kì quan trọng.

- Con còn nhớ chú Trần ở kế bên nhà mình, trước đây hay qua uống rượu với lão Hồ không?

Lão Hồ là chồng sau của mẹ cô và cũng chính là ba dượng của cô.

- Dạ nhớ - An Nhiên chăm chú lắng nghe.

- Hai tháng trước chú Trần về Việt Nam chơi có ghé nhà mình, biết con sắp hết visa du học ở Úc nên chú ấy có bàn bạc, gợi ý với mẹ cho con làm kết hôn giả để có thể ở lại định cư…vừa hay chú ấy có một thằng cháu, hoàn cảnh và điều kiện của cậu ta vô cùng tốt, hai đứa kết hôn, cậu ta mà đứng ra bảo lãnh con, đảm bảo giấy tờ của con sẽ được bộ di trú thông qua và nhanh chóng có PR ( visa định cư Úc)

Sống ở Úc nhiều năm rồi, thú thật, An Nhiên không phải chưa từng nghĩ đến vấn đề này nhưng trong những môi trường cô từng tiếp xúc và làm việc trước đây, cô đã chứng kiến không ít trường hợp rơi vào tình cảnh ngang trái, éo le sau khi đưa ra quyết định này.

Vả lại, so với kết hôn thật, làm kết hôn giả còn phức tạp, rắc rối hơn rất nhiều do hiện nay bộ di trú kiểm tra rất gắt, lại không qui định thời hạn xét duyệt hồ sơ nên người đứng ra bảo lãnh với người được bảo lãnh sau khi kết hôn phải chung sống cùng nhau, sinh hoạt cùng nhau trong suốt khoảng thời gian dài chờ đợi….mà cái khoảng thời gian chờ đợi này có thể chỉ kéo dài một, hai năm, nhưng cũng có thể lên đến sáu, bảy năm không chừng…

An Nhiên cho rằng vụ này không mấy khả thi nên từ lâu cô đã sớm gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí.

- Con không muốn làm kết hôn giả. – Cô thở dài – Con không thể dính dáng, chung sống cùng một người đàn ông xa lạ trong suốt nhiều năm trời.

- Không muốn cũng phải ráng. – Giọng điệu bà Hiền cứng rắn – Mẹ lo liệu xong hết rồi, mẹ đã đưa trước cho chú Trần năm chục ngàn đô để đặt cọc, năm chục ngàn đô còn lại đợi sau khi con vô PR, chúng ta mới thanh toán nốt.

Những lời bà Hiền vừa tuyên bố khiến mặt An Nhiên trắng toát như vừa bị cắt không còn giọt máu. Mẹ cô không phải đang bàn bạc với cô, bà ấy là đang thông báo cho cô và buộc cô phải chấp nhận chuyện này.

- Năm chục ngàn đô??? – An Nhiên hoảng hồn bật dậy – Mẹ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để đưa cho ông ta? Sao mẹ không bàn với con trước, lỡ mình bị lừa rồi sao mẹ?

- Thì tiền con gửi về mấy năm nay, mẹ đâu dùng đến, mẹ dành dụm đó để lo cho con mà. Mẹ tính rồi, sau khi đưa chú Trần năm chục ngàn, ở đây mẹ còn giữ của con mười mấy ngàn, từ giờ đến lúc có PR cũng mất ít nhất vài năm, nên phần còn thiếu…. từ giờ chúng ta bắt đầu để dành, đến đó chắc chắn sẽ đủ.

- Trời ạ…..

An Nhiên ra sức giải thích, nói rõ cho bà Hiền nghe về những rủi ro, vấn đề có thể phát sinh khi cô làm kết hôn giả nhưng bà Hiền vẫn cố chấp giữ nguyên ý định của mình và tìm cách thuyết phục cô.

- Đều là chỗ qua lại nhiều năm, chú Trần không lừa chúng ta đâu, con đừng lo, đáng lý ra mẹ tính nhờ Trần Kiệt Dương vì dù sao hồi nhỏ hai đứa cũng từng quen biết, gần gũi, nhưng tiếc là hai năm trước, nó đã kết hôn với người khác rồi – Bà Hiền hạ giọng – Nghe chú Trần nói cũng là “làm giả”, con bé đó vừa được cấp PR nên hai đứa nó chuẩn bị làm thủ tục ly hôn rồi. Con bé đó con cũng quen đấy, là Gia Hân, mẹ nó mở shop quần áo cách nhà mình vài căn, mẹ nhớ trước kia nó cũng hay chạy qua chơi chung với tụi con mà.

Lúc này An Nhiên đâu còn tâm trí mà để ý đến chuyện của Trần Kiệt Dương với Gia Hân, cô đang choáng váng đầu óc khi nghĩ đến cảnh tượng phải va chạm, chung sống cùng một gã đàn ông xa lạ nào đấy để rồi sau đó rất có khả năng cô sẽ “tiền mất tật mang”, kéo thêm một mớ rắc rối, phiền não lên người.

Một trăm ngàn đô….với An Nhiên mà nói không phải là con số nhỏ, để kiếm được số tiền mà bà Hiền dành dụm trong suốt mấy năm qua, cô đã chăm chỉ làm thêm cật lực ngày đêm, cô thà rằng bà Hiền sử dụng nó để mua sắm, bồi bổ sức khoẻ cho bản thân mình, hay sửa chữa, xây lại căn nhà theo như kế hoạch mà bà hằng mong muốn, nhưng đằng này, bà lại đổ hết vào chuyện kết hôn giả lần này chỉ vì hi vọng tìm bằng được tấm vé ở lại Úc cho cô, khiến cô vừa thấy bực bội, oán giận, vừa thấy xót xa, đau lòng.

- Con chắc chắn sau này mẹ sẽ hối hận về quyết định này, bởi vì mọi chuyện không đơn giản như mẹ nghĩ đâu. – Giọng An Nhiên đầy mệt mỏi và yếu ớt.

- Mẹ đã tìm hiểu kĩ rồi mới tiến hành nên con cứ yên tâm, con cứ việc làm theo sắp xếp của chú Trần là được, à, mẹ có đưa địa chỉ và số điện thoại ở Úc của con cho chú ấy rồi. Khi nào chú ấy liên lạc với con thì báo cho mẹ biết nhé. Mẹ tắt máy đây.

- Con biết rồi.

An Nhiên thở dài, cô khẽ tắt cuộc gọi thoại với bà Hiền, nhấn vào danh bạ tìm số của Trần Kiệt Dương rồi gửi cho anh vài dòng tin nhắn.

“ Anh biết rồi phải không?

Chuyện mẹ em sắp xếp cho em làm kết hôn giả?”

Trần Kiệt Dương lập tức gọi lại cho cô. Quả nhiên chú Trần đã nói cho anh nghe chuyện này, và thông qua chú ấy, anh mới có được địa chỉ nơi ở của cô để rồi âm thầm theo dõi cô trong suốt thời gian qua….

Bây giờ thì cô đã hiểu vì sao Trần Kiệt Dương lại có thể dễ dàng nhận ra cô rồi.

- Anh đã nói cho ba anh biết công việc hiện giờ của em chưa?

- Anh không nói gì với ông ấy hết. An Nhiên, anh muốn em biết, hơn một tháng nay anh âm thầm quan sát cuộc sống của em chỉ vì anh quan tâm em, muốn biết hiện giờ em đang sống thế nào thôi….anh hoàn toàn không có ý gì khác, mong em đừng giận anh, hiểu lầm anh nhé. – Giọng Trần Kiệt Dương tha thiết.

- Vậy tốt, hi vọng anh hãy giữ bí mật giúp em chuyện này, vì em không muốn đến tai mẹ em.

An Nhiên tắt máy rồi quăng chiếc di động xuống bàn.

Một tờ giấy kết hôn giả trị giá cả trăm ngàn đô Úc…..

Đời cô khốn thật !!!