KHÔNG THỂ THƯƠNG LƯỢNG.
Cũng giống như những buổi biểu diễn trước, khi tiếng nhạc vừa kết thúc, người phục vụ tiến về phía An Nhiên và nhét vào ngực cô tờ giấy bạc một trăm đô với nụ cười đầy ngưỡng mộ. Thay vì vội vã quay vào thay đồ, lần này cô quyết định sẽ tìm kiếm và chiêm ngưỡng dung nhan người đàn ông đã chi tiêu rộng rãi cho điệu nhảy của cô trong suốt tháng qua. Nhưng bao giờ cũng vậy, khi cô cố tình tìm kiếm một ai đó...tuyệt nhiên người đó sẽ không ngoan ngoãn đứng yên trong tầm mắt của cô.
- Thanks !!!
An Nhiên cúi chào những người khách đang ngồi uống rượu trong quán bar một lần nữa rồi nhường sân khấu lại cho tiết mục sau.
Tờ một trăm đô này, đối với cô mang một ý nghĩa khá đặc biệt, bởi nó không có ghi kèm số điện thoại hay những lời tán tỉnh đầy khiếm nhã mà cô từng nhận được vài lần trước đây, nó khiến cô không cảm thấy mình bị trêu chọc, sỉ nhục.
Đẩy cánh cửa phòng thay đồ, An Nhiên cởi bỏ chiếc mặt nạ bằng đồng xuống, tháo nốt áo nhũ kim tuyến và chiếc quần sọt lộng lẫy ra để thay lại bộ quần áo kín đáo của mình.
- Du học sinh không được phép làm thêm nhiều giờ, em cẩn thận chút. – Thuỳ Vân khẽ nhắc nhở An Nhiên khi thấy cô vội vàng để kịp đến địa điểm làm thêm tiếp theo.
- Yes, em chỉ làm thêm ở mấy chỗ trả lương bằng tiền mặt thôi, không sao đâu, chị yên tâm.
Dứt lời, An Nhiên đeo túi xách lên vai rồi đưa tay chào từ biệt Thuỳ Vân. Cô bước nhanh qua con đường nhỏ phủ đầy bóng đêm để đến bãi đậu xe, từ quán bar này đến Club tiếp theo mất chừng mười lăm phút, nếu cô may mắn không bị kẹt xe.
Trước đây khi chưa qua Úc du học, “sεメy dance” chỉ là một môn thể dục nghệ thuật mà cô lựa chọn để giữ gìn sức khoẻ và vóc dáng của mình, ngờ đâu có một ngày trên đất khách, nó lại trở thành thứ vũ khí chính giúp cô kiếm về một khoản thu nhập lớn để chi trả học phí và gánh vác gia đình.
An Nhiên biết tư tưởng và lối sống ở phương Tây rất thoáng, công việc cô đang làm cũng được xem là một hoạt động nghệ thuật, nhưng suy cho cùng, cô cũng là một cô gái từng được nuôi lớn bởi ý nghĩ “phụ nữ phải biết giữ mình”, nên đôi khi ăn mặc khiêu gợi đứng trước bao nhiêu người nhảy múa để kiếm tiền...vẫn là một điều gì đó khiến bản thân cô có chút ngượng ngùng, xấu hổ, đó cũng chính là lí do vì sao mỗi lần biểu diễn, cô luôn dùng chiếc mặt nạ để che đậy một phần khuôn mặt mình.
Chiếc đèn giao thông trên con đường phát tín hiệu xanh, An Nhiên không nhìn thấy ở trên có biển báo công trình với tấm bảng yêu cầu giảm tốc nên đã đạp ga phóng lên, đâm sầm vào một chiếc Lexus kiểu dáng thể thao đang chậm rãi lăn bánh phía trước tự nãy giờ.
Ngay tức khắc, một chàng thanh niên cao to bước xuống xe, anh ta đi lại xem xét rồi chau mày nhìn về phía cô khi thấy phần đuôi của chiếc Lexus bị lỏm vào và xuất hiện mấy vết trầy xước sau cú va chạm vừa rồi.
An Nhiên cũng hoảng hồn tấp xe vào lề, nhanh chóng tiến đến vị trí chàng thanh niên đang đứng thừa nhận tội lỗi của mình rồi thành khẩn cầu xin với hi vọng chàng thanh niên sẽ tội nghiệp cô mà bỏ qua cho cô lần này.
Nhưng không, chàng thanh niên vẫn lạnh lùng yêu cầu cô đưa cho anh ta tấm thẻ bằng lái, lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp hình rồi mới trả lại cho cô. Kinh nghiệm từng bị đυ.ng xe nhiều lần ở cái thành phố này nói cho cô biết anh ta muốn làm gì….anh ta sẽ giao chiếc Lexus đắt tiền của mình cho công ty bảo hiểm để thay mới toàn bộ những chỗ trầy xước rồi đưa thông tin của cô cho công ty bảo hiểm để họ liên lạc với cô đòi tiền.
- Tiêu rồi, xem ra số tiền bồi thường lần này không nhỏ…- An Nhiên lẩm bẩm, tự than thở trong lúc bỏ tấm bằng lái vào lại túi xách.
- Dĩ nhiên. Chỗ này chắc mất tầm mười mấy ngàn.
Chàng thanh niên bất chợt chuyển sang nói tiếng Việt khiến An Nhiên sửng sốt, nhưng sửng sốt không phải vì biết anh ta cũng là người Việt, mà sửng sốt vì cái giá anh ta vừa mới ước chừng cho cô biết.
- OMG, mắc đến vậy sao? – An Nhiên nghe như sét đánh ngang tai.- Tôi chỉ là du học sinh…
Chàng thanh niên nhún vai.
- Tôi đoán vậy thôi, có gì bên công ty bảo hiểm sẽ báo giá với cô. Thế nhé !
- Xin lỗi, chờ chút, tôi muốn thương lượng…
Chàng thanh niên vừa tính quay bước thì giọng An Nhiên yếu ớt vang lên khiến anh ta khựng lại.
- Thương lượng thế nào?
- Tôi có quen với một chỗ sửa xe, anh mang xe đến đó cho họ sửa nhé, giá cả chắc sẽ rẻ hơn, tiết kiệm hơn được một chút. Làm ơn…
Trước thái độ tha thiết của An Nhiên, chàng thanh niên đã thẳng thừng từ chối.
- Những chỗ tư nhân ấy….Tôi không có thời gian chờ họ kiểm tra xe, báo giá rồi hẹn ngày các kiểu, công ty bảo hiểm sẽ lo vụ này một cách nhanh gọn hơn.
- Honey, xong chưa? – Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp và gợi cảm trong chiếc đầm Chanel bước xuống chiếc Lexus, cô ta đi lại ôm eo chàng thanh niên một cách thân mật rồi hối thúc. – Mọi người hình như đã đến đông đủ.
- Xong rồi. Chúng ta đi thôi !
Chàng thanh niên không buồn cho An Nhiên cơ hội để thương lượng, anh ta vòng tay qua vai người phụ nữ bên cạnh rồi họ cùng nhau bỏ đi, để mặc An Nhiên chưng hửng đứng đó nhìn theo với một mớ lo âu, phiền muộn.
Mười mấy ngàn….
Xem ra mấy tháng tới cô phải nghĩ cách nào đó để kiếm thêm tiền. Tối nay có vẻ là một buổi tối đen đủi của cô, cô thở dài quay lại xe rồi tiếp tục lên đường đến chỗ làm thêm tiếp theo.
🌿🌿🌿🌿
So với quán bar lúc nãy, An Nhiên thích biểu diễn ở V.I.P Club này hơn bởi không khí nơi đây khá sôi động, nhộn nhịp, phần lớn khách đến chơi đều là những ông Tây lắm tiền nhiều của, hoặc là mấy “cậu ấm cô chiêu” đến từ các nước Châu Á nên môi trường có vẻ ít phức tạp và văn minh hơn rất nhiều. Họ đến Club thường chỉ uống vài ly rượu để thư giãn hay họp mặt bạn bè nên cũng không có những cuộc cãi vã, ẩu đả xảy ra thường xuyên tại nơi này.
Tiếng nhạc vang lên….
Trong ánh đèn phô lô, An Nhiên bắt đầu thả hồn vào điệu nhảy quen thuộc với những cử động thân thể một cách thuần thục, uyển chuyển, cô khẽ ưỡn người điều khiển đôi gò bồng đảo trắng hồng, căng tròn trong chiếc bra kim tuyến một cách khéo léo để chúng lắc lư theo từng nhịp nhạc, thi thoảng lại xoay thắt lưng, đánh mông qua lại….mỗi một động tác của cô đều toát lên vẻ kiều diễm, khiêu gợi khiến không ít những người đàn ông đang ngồi bên dưới phải xuýt xoa, thèm khát.
Bất chợt âm nhạc chuyển sang một khúc nhạc Latin, một chàng thanh niên từ trong nhóm khách đang ngồi ở chiếc bàn ngay giữa Club đột nhiên chủ động lên nhảy cùng cô. Cô đương nhiên không thể từ chối nên đành hoà mình cùng chàng thanh niên này để hoàn thành điệu nhảy sau cùng trong tiếng cổ vũ, reo hò của tất cả mọi người.
- Là anh….- Đôi mắt An Nhiên to tròn kinh ngạc khi khuôn mặt chàng thanh niên hiện rõ dưới ánh đèn.
Chết tiệt….
Chính là anh ta…
Chàng thanh niên lúc nãy kiên quyết không chịu thương lượng cùng cô….
- Cô cũng là người Việt ? – Giọng chàng thanh niên tò mò pha lẫn thích thú.
Anh ta chưa nhận ra cô.
Thay vì trả lời, An Nhiên cố tình trả thù, “dạy dỗ” đối phương bằng điệu nhảy đầy mê hoặc, câu dẫn của mình. Cô giạng chân bên hông chàng thanh niên, coi anh ta chẳng khác nào một cây cột mà quấn lấy, cọ sát cuồng nhiệt, cô đã dùng chính thân thể hoàn mỹ của mình để áp đảo, khơi dậy toàn bộ du͙© vọиɠ bên trong chàng thanh niên.
- Tôi muốn tháo chiếc mặt nạ này của cô xuống ! – Chàng thanh niên thì thầm bên tai cô khi hai người quấn lấy nhau theo từng điệu nhạc.
Khi nghe chàng thanh niên đưa ra lời đề nghị này, An Nhiên chẳng nhẫn không hề nổi điên theo bản tính nóng nảy trước giờ của mình mà ngược lại, cô còn âm thầm mừng rỡ trong lòng.
- Ok, với một điều kiện….– Ngón tay An Nhiên mềm mại vuốt ve khuôn mặt chàng thanh niên rồi từ từ di chuyển xuống phần ngực rắn chắc của anh ta một cách đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ – Đáp ứng tôi một yêu cầu…
Trong giây phút này, chàng thanh niên dường như đã bị An Nhiên đánh cắp lý trí, chưa kịp hỏi yêu cầu của cô là gì, anh liền chấp nhận.
- Tôi đồng ý !!!