Anh Là Lực Vạn Vật Hấp Dẫn Của Em

Chương 10: Tôi Mang Thai 4

Edit by Chang

Giọng nói của Cố Cảnh Uyên rất bình tĩnh, không hề có bất kì âm điệu cao thấp phập phồng nào. Vào tai người ngoài, đúng là không có chút khác thường.

Nhưng Tần Sắt nghe thì…, bốn chữ này của Cố Cảnh Uyên đúng là— bác đại tinh thâm.

Cô liếʍ liếʍ khóe miệng rồi nhìn lướt qua Tɧẩʍ ɖυệ, lúc này chỉ cảm thấy ánh sáng xanh mơn mởn trên người anh ta càng sáng chói.

Một đám đi theo Cố Cảnh Uyên vẫn cúi đầu không dám nhúc nhích, lúc này trong đầu chỉ nghĩ hôm nay Boss quái thật đấy, bình thường là một người cực kỳ cực kỳ kiệm lời, thế mà lúc này lại vô cùng nhàn hạ thoải mái nói chuyện con cái nhà người ta, thật thần kỳ!

Giám đốc khách sạn cười tủm tỉm nói: “Trước khi tổng giám đốc Cố đến đây không biết hôm nay là lễ mừng thọ của bà Thẩm, nên cũng không chuẩn bị lễ vật gì. Cậu ấy cũng hơi băn khoăn, cuối cùng bảo tôi đưa thêm cho các vị vài món ăn, xem như tâm ý, hy vọng bà Thẩm đừng ghét bỏ…”

“Không chê, không chê đâu… cậu Cố có thể tới đây, chúng tôi đúng là… nhà tranh phát sáng, đúng, nhà tranh phát sáng mà…”

Bình thường Vương Thu Hà nói năng hay mắng chửi người đều vô cùng lưu loát, không lặp từ nào.

Nhưng lúc này bà ta lại ấp ứng đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh, nói không nên lời,

Vốn dĩ bây giờ hẳn Tɧẩʍ ɖυệ phải bước lên nịnh bợ Cố Cảnh Uyên mới phải, nhưng hiện tại thật sự không có tâm trạng đâu mà nghĩ đến chuyện này.

Anh ta đứng đằng sau Tần Sắt, dùng đôi mắt dữ tợn nhìn cô, con dao bên tay phải kia hận không thể nhào lên chọc cho cô vài nhát.

Cứ nghĩ đến chuyện nhược điểm của mình đã bị Tần Sắt nắm lấy, đã thế còn đội mũ xanh mơn mởn trên đầu mình, thậm chí ép anh ta không thể không thừa nhận đứa con hoang kia là con mình, trong lòng giống như bị bốc cháy, hận không thể…

Thẩm Chí Quốc lập tức mời Cố Cảnh Uyên ngồi xuống ăn cơm cùng, giám đốc nói tổng giám đốc Cố của bọn họ rất nhiều việc, không thể ở lại được. Tóm lại chính là, các người không có tư cách ăn cơm cùng tổng giám đốc Cố nhà tôi đâu, hừ.

Vương Thu Hà thấy Cố Cảnh Uyên sắp phải đi, bà ta nhanh chóng gọi lại: “Tiểu Duệ, mau, dẫn vợ con tiễn cậu đi…”

Lúc ấy Tɧẩʍ ɖυệ còn đắm chìm trong hận ý đối với Tần Sắt, căn bản không nghe thấy lời này.

Tần Sắt duỗi tay ôm lấy tay Tɧẩʍ ɖυệ: “Chồ… Khụ… Chúng ta tiễn cậu đi nào…”

Vừa nãy cô định gọi “Chồng”, nhưng lúc vừa thốt được một nửa thì chợt cảm giác cổ mình lạnh đi, theo bản năng nuốt mấy từ kia vào, cánh tay vừa vươn ra cũng thu lại.

Cố Cảnh Uyên lạnh mắt đảo qua bụng Tần Sắt: “Mợ chủ có thai, không cần tiễn đâu.”

Sau đó, Cố Cảnh Uyên rời đi.

Tần Sắt cứ cảm thấy trước khi rời đi, Cố Cảnh Uyên liếc bụng cô mấy cái, làm cả người cô phát lạnh, giống như mạng nhỏ đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Thằng khốn này chắc chắn cho rằng cô mang thai, có lẽ chuẩn bị dạy dỗ cô một trận đấy!

Không được, phải nhanh chóng tìm một cơ hội nói rõ với anh mới được.

Nếu không, chậm nữa là mạng cũng không còn.

Đang nghĩ ngợi, vừa ngẩng đầu đã thấy khuôn mặt Tɧẩʍ ɖυệ phẫn nộ trừng mắt với cô, sắc mặt Tần Sắt lập tức thay đổi, nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói: “Sao chồng lại nhìn em như vậy, có phải anh vui lắm không. Không phải năm ngoái anh nói với em hy vọng có thể làm ba trước 30 tuổi phía à? Lúc này cuối cùng cũng có thể thực hiện rồi, vui không?”

Triệu Bác Nguyên cắn răng, khăn trải bàn cũng sắp bị nắm rách, hai mắt oán hận trừng Tɧẩʍ ɖυệ, thế mà anh ta còn nói những câu đó à?

“Tần Sắt, cô, em…” Hai tay Tɧẩʍ ɖυệ đã siết chặt cứng, vội vã nâng lên, mấy câu mắng chửi đã chuẩn bị tốt, nhưng nhìn thấy động tác mở khóa điện thoại của cô thì nắm tay muốn vung ra lại lập tức biến thành vuốt ve tóc cô gái, câu mắng chửi cũng thành thế này: “Khụ, sao có thể không vui được, anh vui muốn chết đây…”