Anh Là Lực Vạn Vật Hấp Dẫn Của Em

Chương 11: Hôn Này, Cần Phải Ly

Edit by Chang

Không một ai biết lúc Tɧẩʍ ɖυệ nói ra mấy chữ này, anh ta đã cắn mấy cái răng.

Lúc đó anh ta chọn Tần Sắt làm vợ mình là vì thấy dáng vẻ cô không tồi, thời điểm đó còn chưa tốt nghiệp, tâm tư vừa đơn thuần vừa ngu xuẩn, dễ lừa, nhưng ai ngờ người phụ nữ này lại là con bò cạp độc.

Ngủ đông hai năm, không phản kháng, nhưng vừa ra tay đã bóp chẹt được anh ta.

Hiện tại còn đổ đứa con hoang kia lên trên đầu anh ta.

Đã thế anh ta lại không thể nói ra, còn trái lương tâm nói mình vui muốn chết.

Mắt thấy ba mẹ đầy chờ mong với đứa con hoang này, anh ta lại hận không thể bóp chết Tần Sắt.

Tần Sắt làm bộ thân mật ôm lấy cánh tay Tɧẩʍ ɖυệ: “Em biết mà, chắc chắn anh rất mừng…”

Tần Sắt liếc mắt thấy Triệu Bác Nguyên tức đến mức tay run lên, xanh cả mặt, lúc này ngượng ngùng cười: “Để Tiểu Triệu chê cười rồi, Tɧẩʍ ɖυệ nhà chúng tôi đã muốn làm ba từ lâu, ngày nào cũng oán giận nói trên đường con nhà người ta mà hâm mộ. Nhưng tôi lại không biết cố gắng, đến bây giờ mới trúng số, cũng may cuối cùng có thể để anh ấy như nguyện. Nếu anh và Tɧẩʍ ɖυệ là bạn tốt, vậy đợi sau khi nhóc con này sinh ra, anh muốn thì làm ba nuôi nó cũng được?”

Tần Sắt không phải đang xát muối trên miệng vết thương, mà cô đang rải độc dược. cô không phải đổ dao, mà là đang vạn tiễn xuyên tâm.

Biến Triệu Bác Nguyên và Tɧẩʍ ɖυệ thành con nhím, nhưng không ai có thể làm gì cô.

Cơ trên mặt Triệu Bác Nguyên đang run rẩy thành từng đoàn, anh ta biết Tần Sắt cố ý nói mấy thứ này, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được tức giận đến quay cuồng…

Đã thế còn bảo anh ta làm ba nuôi cho con ả ta, nằm mơ đi.

Triệu Bác Nguyên lại nhìn chằm chằm Tɧẩʍ ɖυệ.

Lúc này Tɧẩʍ ɖυệ có thể làm gì được chứ, người ta đã bắt được nhược điểm, chỉ có thể cúi chịu thôi.

Nhìn bọn họ như vậy, trong lòng Tần Sắt vô cùng sảng khoái, cô lại nói với Tɧẩʍ ɖυệ: “Chồng ơi, bây giờ em rất muốn ăn chua, anh lấy cho em miếng sườn xào chua ngọt kia đi.”

Tɧẩʍ ɖυệ định nói cô không có tay à, mẹ anh ta đã vội nói: “Mọi người đều nói chua trai cay gái, cái thai này chắc chắn là con trai…”

Tần Sắt cười tủm tỉm: “Mẹ nói đúng lắm, đứa nhỏ này nhờ phúc của mẹ mới đến…”

Tɧẩʍ ɖυệ nắm chặt tay, cắn răng như muốn nuốt vào trong bụng.

Rất nhanh, Cố Cảnh Uyên đã bảo phòng bếp đưa đồ ăn lên.

Lấy nắp ra, hương thơm quyến rũ bay bốn phía, chẳng qua… món ăn này hình như có chút kì quái.

Trong đĩa có một quả cầu nhỏ hơn quả bóng chuyền một chút, xung quanh là nước canh màu xanh lục, phủ kín dĩa, đã thế còn dùng bông cải xanh để trang trí, thoạt nhìn… Chính là thứ đồ ăn khiến người ta chỉ nhìn chứ không muốn ăn.

Vương Thu Hà lớn giọng khoe khoang với mọi người: “Ôi trời, em họ tôi khách sáo quá rồi, em đấy, muốn tới thì tới thôi, còn bảo người làm thêm đồ ăn nữa, cực kỳ có tâm, đây là món ăn hữu cơ xanh mởn rất tốt cho thể xác và tinh thần đấy. Mọi người nhìn đi, xanh mượt thế cơ mà, thật sự làm người ta vừa nhìn đã muốn ăn!“

Mọi người lập tức nhìn bà ta.

Không biết đứa trẻ hiếu động nhà nào dẫn đến, thình lình nói một câu: “Thoạt nhìn giống cái mũ ghê.“

Cơ thể Tần Sắt lung lay một cái, cái đó…không phải là mũ xanh mượt trên đầu chứ?

Cố Cảnh Uyên này, anh muốn làm gì!

Tuy nói Tɧẩʍ ɖυệ không phải thứ gì tốt, nhưng Cố Cảnh Uyên anh đã tới trước mặt người ta, sao lại dám trắng trợn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế?

Tần Sắt hối hận, hôm đó cô không nên trêu chọc yêu tinh này mới phải.