Anh Là Lực Vạn Vật Hấp Dẫn Của Em

Chương 9: Tôi Mang Thai 3

Edit by Chang

Tiếng “Chúc mừng” kia trực tiếp làm cả người Tần Sắt giật bắn mình.

Khoảnh khắc đó, cô chỉ cảm thấy mình một trận sát khí đánh úp đến. Thật sự giống như mấy cái trong tiểu thuyết võ hiệp viết, cuồn cuộn sát khí, gào thét bắn tới như muốn bẻ gãy cổ cô.

Tần Sắt co rúm lại, nuốt nuốt yết hầu khô khốc: “Cảm… Cảm… cảm ơn… ngài Cố …”

Cô thầm nghĩ trong lòng: Không xong rồi, Cố Cảnh Uyên đừng tưởng cô thật sự mang thai đấy nhé, sau đó cho rằng… cô mang thai con anh.

Ánh mắt Cố Cảnh Uyên đảo qua Vương Thu Hà: “Bà Thẩm có phúc khí đấy.”

Vương Thu Hà vội gật đầu như giã tỏi: “Vâng, vâng… cậu Cố nói đúng, cô con dâu này của tôi thật sự vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, cũng cực kỳ hiếu thuận, đối xử với hai vợ chồng già chúng tôi không thể chê vào đâu được…”

Nghe những lời đó của Vương Thu Hà, Tần Sắt cảm thấy quá huyền huyễn.

Đây là lần đầu tiên được Vương Thu Hà khen, nghe không quen chút nào.

Chậc… Ở trước mặt Cố Cảnh Uyên, bà thím chanh chua gắt gỏng này lại ngoan như cháu trai ấy nhỉ.

Tần Sắt nhìn vẻ nịnh bợ lấy lòng kia của Vương Thu Hà, trong lòng cô cười ha ha một tiếng. Nếu bà ta biết, đứa em họ trong miệng kia của mình thật ra chính là “Tên đàn ông lêu lổng” với con dâu của mình, chậc… vậy mới là hết sẩy.

Không nhịn được nữa, trong lòng Tần Sắt lại bắt đầu nổi lên mấy suy nghĩ xấu xa.

Chờ Vương Thu Hà khen xong, giám đốc khách sạn đi theo Cố Cảnh Uyên lúc này mới lễ phép cười nói: “Hôm nay tổng giám đốc Cố tới khách sạn thị sát, nghe nói bà Thẩm cũng tổ chức đại thọ 55 tuổi ở đây nên đặc biệt đến xem. Tổng giám đốc Cố nói cũng được coi là thân thích…”

Vương Thu Hà nghe thấy thế thì thật sự được cưng mà sợ, bà ta cảm giác lưng và eo mình thẳng như trời chống, hận không thể lập tức khua chiêng gõ trống chiêu cáo cho bốn phương, thấy không, nhà họ Cố kia chính là thân thích nhà tôi đấy!

Vương Thu Hà gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng… Thân thích thân thích…”

Thẩm Chí Quốc đứng bên cạnh cũng kích động xoa tay.

Đuôi lông mày Cố Cảnh Uyên hơi nhếch lên: “Dựa theo bối phận, cô Thẩm… đây hẳn là…”

Anh còn chưa nói xong, Vương Thu Hà không nói hai lời đã lập tức túm lấy Tần Sắt: “Mau, mau…gọi cậu đi…”

Vẻ mặt Tần Sắt hơi làm bộ, cúi đầu ra vẻ ngại ngùng, cắn răng hô một tiếng: “Cậu… cậu…”

Thật ra trong lòng cô đang điên cuồng gào lên, mẹ chồng thân yêu à, tôi và em họ mẹ rất quen đấy, chúng tôi đã nằm trên cùng một giường… ừ, thâm nhập hiểu sâu về nhau rồi!

Tần Sắt không rõ rốt cuộc Cố Cảnh Uyên có chủ ý gì, nhưng cô cảm thấy dù là chuyện gì, chắc chắn cũng chưa nghẹn lắm đâu.

Người đàn ông này cũng không phải đèn dầu đã cạn.

Cố Cảnh Uyên nhàn nhạt gật đầu, vẫn là dáng vẻ thanh lãnh, thoạt nhìn cao thâm khó đoán, làm người ta căn bản không phân biệt được đâu là hỉ nộ ái ố.

Đôi mắt màu hổ phách khóa chặt Tần Sắt, nề nếp nói: “Cháu dâu… Nhìn quen thật đấy, tính cách dường như cũng không tồi. Chắc dáng vẻ và bản tính của đứa bé sau khi sinh cũng không quá giống cháu họ…”

Đầu gối Tần Sắt mềm oặt, nhanh chóng dùng tay chống bàn.

Có phải cô đã nghĩ nhiều rồi không, Cố Cảnh Uyên đang nhắc nhở cô đứa bé trong bụng sau khi sinh ra… Sẽ giống anh?

Tần Sắt cúi đầu không dám nhìn anh: “Cậu… cậu nói đúng là…”

Lúc nói lời này, đầu lưỡi cô thật sự không cong lên được.

Cô cực kỳ muốn nói cho Cố Cảnh Uyên biết: Cậu thân yêu, ngài nghĩ nhiều rồi, tôi thật sự không có thai, thật sự không có!

Vương Thu Hà bên cạnh hưng phấn đến rồ: “Ai cũng nói đứa bé đầu tiên chắc chắn giống mẹ, cô con dâu này của tôi đẹp như thế, giống con bé, nhất định cháu tôi sẽ không xấu…”

Cố Cảnh Uyên lạnh nhạt nói: “Tất nhiên rồi, dáng vẻ của ba mẹ đẹp, con cái tất nhiên không kém.”