Anh Là Lực Vạn Vật Hấp Dẫn Của Em

Chương 8: Tôi mang thai 2

Edit by Chang

Vương Thu Hà lấy lại tinh thần, căng giọng hỏi: “Thật sao?”

Tần Sắt đưa giấy xét nghiệm trong tay mình qua: “Đương nhiên là thật rồi ạ, mẹ xem đi. Đây chính là báo cáo xét nghiệm của bệnh viện đấy, mới một tháng thôi, vẫn còn rất nhỏ. Tuy mọi người đều nói chưa đủ ba tháng thì không nên công khai, nhưng hôm nay là đại thọ của mẹ, ngày vui thế này, con cảm thấy không có lễ vật nào có thể so với chuyện này … Ba mẹ, hai ngài nói đúng không ạ?”

Tần Sắt thốt ra mấy câu này có thể nói cực kỳ đường hoàng, cũng vô cùng có sức thuyết phục, làm mọi người không thể không tin.

Cũng không phải Tần Sắt không nghĩ đến việc cho chuyện Tɧẩʍ ɖυệ là gay hấp thụ ánh sáng ngay hôm nay, ném mặt mũi của Nhà họ Thẩm và Tɧẩʍ ɖυệ xuống đất, dẫm nát cái bẹp.

Song sau đó cô lại nghĩ lại, dựa vào gì chứ? Nhà họ Thẩm tra tấn cô hai năm, vì sao cô lại dễ dàng buông tha bọn họ như thế được.

Hơn nữa, nếu làm lớn chuyện, ly hôn là điều chắc chắn, nhưng cô sẽ không lấy được cắc nào.

Tất nhiên cô phải đắn đo suy nghĩ thật kĩ vì mình. Cô muốn số tiền kia, cả nhà Thẩm này nữa, cô cũng muốn khiến bịn họ không được yên ổn.

Vậy nên cô mới giả mang thai, tương lai cô còn muốn tác oai tác quái trong nhà họ Thẩm nữa cơ.

Lần đầu tiên Vương Thu Hà nở nụ cười về phía Tần Sắt.

Hai mắt bà ta nhìn chằm chằm bụng Tần Sắt, gật đầu nói: “Đúng, không sai, câu này rất đúng, không có lễ vật nào tốt hơn chuyện này cả, con… Ngồi, mau ngồi xuống… sao lại không nói sớm…”

Ngay cả khuôn mặt như băng giá ngàn năm kia của Thẩm Chí Quốc cuối cùng cũng nở nụ cười, ánh mắt nhìn Tần Sắt không còn sự khinh thường như trước nữa.

Tần Sắt duỗi tay làm như vuốt ve bụng mình: “Con cũng muốn cho mẹ chút bất ngờ, để ba và mẹ có thể vui vẻ hơn một chút. Đứa bé này cũng nhờ phúc mẹ mới có, nên con mới nghĩ hôm nay thừa dịp sinh nhật nói với mẹ, cũng để nhóc con dính chút không khí vui mừng của mẹ…”

Vừa dứt lời, Tần Sắt bỗng phát hiện tự dưng xung quanh an tĩnh đến lạ.

Cô cứ tưởng mình nói sai gì rồi, cuối cùng lại thấy mấy người Vương Thu Hà đang chú ý đến đằng sau mình. Tần Sắt chậm rãi xoay người thì nhìn thấy Cố Cảnh Uyên đã đứng cách mình không xa không biết từ lúc nào, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm cô.

Sắc mặt Tần Sắt lập tức trắng bệch, lúc ấy bắp chân cũng run lên, trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Xong đời…

Mấy lời của cô, chắc chắn Cố Cảnh Uyên nghe hết rồi.

Sao anh lại tới đây, Vương Thu Hà làm gì có mặt mũi mà mới được vị tôn đại Phật này tới tinh nhật mình.

Anh sẽ thu thập mình kiểu gì đây?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi vấn đề đều nhảy ra trong đầu Tần Sắt.

Vương Thu Hà ngẩn ngơ một lúc, kích động đến mức không nói nên lời, cả người đầy mỡ run rẩy chen qua: “Cố… Cậu Cố, ngài…… Ngài sao… Đại… Đại giá… Quang lâm a…”

Đừng thấy Vương Thu Hà gặp ai cũng khoe khoang Cố Cảnh Uyên là em họ mình, lúc này khi nhìn thấy người thật, bà ta lại không dám gọi là em họ, ngay cả một câu cũng lắp bắp không nói xong.

Dường như Cố Cảnh Uyên hoàn toàn không nhìn thấy Vương Thu Hà, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Tần Sắt, nhìn đến mức cô sởn tóc gáy.

Tay Tần Sắt lặng lẽ chống trên bàn đề phòng lát nữa sẽ lúng túng không đứng lên được. Hai chân thon dài kia của cô đã run như cày sấy, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Môi mỏng của Cố Cảnh Uyên khẽ nhếch: “Nghe nói cô Thẩm… có thai, chúc mừng!”