Anh Là Lực Vạn Vật Hấp Dẫn Của Em

Chương 7: Tôi mang thai 1

Edit by Chang

Vương Thu Hà khinh thường bĩu môi, trong lòng mắng một câu nghèo kiết xác mà làm màu.

“Con thì có lễ vật gì chứ?”

Tɧẩʍ ɖυệ buông đũa xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Tần Sắt, anh ta cảm giác hình như hôm nay Tần Sắt … có gì đó không đúng lắm.

Lúc này chỉ thấy Tần Sắt lấy một tờ xét nghiệm từ trong túi ra, hai tay đưa tới trước mắt Vương Thu Hà: “Mẹ… con mang thai rồi, chúc mừng ngài sắp có cháu trai rồi.”

Đương nhiên, lời này là giả, cô không mang thai.

Chỉ cần có tiền, làm một mẩu đơn xét nghiệm chỉ là chuyện cỏn con.

Cho dù có con đi nữa, vậy cũng không phải của nhà họ Thẩm bọn họ.

Giọng nói của Tần Sắt cũng không quá vang dội, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nghe được.

Vừa dứt lời, hai vợ chồng Thẩm Chí Quốc và Vương Thu Hà đều ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt Triệu Bác Nguyên chợt trắng bệch, đột nhiên tức giận không thể tin nhìn Tɧẩʍ ɖυệ.

Sau khi hoàn hồn, Tɧẩʍ ɖυệ bỗng nhiên đứng lên, quát: “Cô nói bậy, sao lại mang thai được?Kkhông phải tôi…”

Anh ta chưa bao giờ chạm vào cô…

Dưới cái nhìn đầy kinh sợ của tất cả mọi người, Tần Sắt dịu dàng bắt lấy cánh tay Tɧẩʍ ɖυệ, đỏ bừng mặt, nói: “Chồng à, anh cui đến điên rồi đúng không, đây không phải con anh thì còn con ai nữa? Anh quên rồi à, ngày 29… tháng trước… khách sạn Cẩm Tú …”

Sắc mặt Tɧẩʍ ɖυệ lập tức trắng bệch, trong lòng cũng trầm xuống. Ngày 29 khách sạn Cẩm Tú, vậy không phải…

Người mà anh ta nhìn thấy trước cửa khách sạn hôm đó thật sự là Tần Sắt?

Ánh mắt anh ta nhìn Tần Sắt dường như đang thấy quỷ.

Cô gái dịu dàng cười nhẹ trước mắt giống như lập tức biến thành yêu nghiệt, hoàn toàn không phải dáng vẻ anh ta biết trước kia.

Tần Sắt nhẹ nhàng vỗ cánh tay Tɧẩʍ ɖυê, ôn nhu nói: “Chồng à, nghĩ ra rồi sao? Nếu anh không nghĩ ra nữa, vậy em sẽ đưa ảnh của hai ta ra, anh quên hôm đó anh cứ nằng nặc kéo em chụp ảnh à.”

Giọng nói của Tần Sắt mềm nhẹ như gió xuân, lúc cười đôi mắt sẽ cong cong hình trăng non, trên má còn có một đôi má lúm đồng tiền hơi nhạt. Thật sự giống như một bông hoa đào nở rộ phấp phới đón gió ngày xuân, vừa thanh thuần vừa vũ mị.

Nhưng nụ cười này của Tần Sắt lại làm sau lưng Tɧẩʍ ɖυệ lạnh lẽo, bức ảnh trong miệng cô nhất định là anh ta và Triệu Bác Nguyên. Người phụ nữ này trở nên thủ đoạn như vậy từ lúc nào.

Tần Sắt lấy di động ra: “Chồng ơi, nào, anh nhìn đi… lúc ấy anh còn khen em rất đẹp đấy.”

Trong lòng Tɧẩʍ ɖυệ trầm xuống, nhanh chóng đè diện thoại Tần Sắt lại, trên mặt lộ ra nụ cười mất tự nhiên, gật đầu: “Đúng… đúng, anh vui đến điên luôn đây này… suýt chút nữa quên mất…”

Lúc nói ra mấy câu này, Tɧẩʍ ɖυệ thật sự hận chết Tần Sắt, tiện nhân này bắt được nhược điểm của anh ta nên ra ngoài lêu lổng có con, đã thế còn đổ vỏ lên đầu anh ta nữa.

Tɧẩʍ ɖυệ chỉ cẩn tưởng tượng đến cả người mình hiện tại đều xanh rực, tức đến mức nổ phổi.

Nhưng anh ta lại không thể nói gì hết, lại còn phải nuốt máu đã nôn ra, nói đứa con hoang này là của mình.

Ba Thẩm là một người đàn ông trung niên vừa nghiêm khắc vừa cổ hủ. Nếu để ông ta biết con trai mình là gay, có thể sẽ trực tiếp đánh gãy chân anh ta.

Tɧẩʍ ɖυệ cũng không dám nghĩ đến cảnh nếu chuyện này bị người trong nhà biết thì sẽ ra sao, hơn nữa người này có gan tìm đàn ông, nhưng lại không có can đảm công khai.

Anh ta cũng không dám để người thân bạn bè biết chuyện này. Nếu không, người khác sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, cũng khiến anh ta không có chỗ dung thân.

Tɧẩʍ ɖυệ chính là loại người vô trách nhiệm lại sợ phiền phức, dám làm không dám nhận.

Triệu Bác Nguyên đứng bên cạnh gần như cắn gãy răng, hận không thể lập tức lột sống Tần Sắt. Trong lòng anh ta lúc này cũng mắng ngàn câu “Tiện nhân”.