Anh Là Lực Vạn Vật Hấp Dẫn Của Em

Chương 6: Biến Thành Yêu, Cô Cũng Rất Giỏi 2

Edit by Chang

Hôm qua Tần Sắt nhận được bưu kiện chuyển phát nhanh. Mở ra, bên trong có một tờ giấy viết bốn chữ: Tɧẩʍ ɖυệ nɠɵạı ŧìиɧ.

Lúc ấy Tần Sắt cũng bán tín bán nghi, đúng lúc hôm nay tới đây, hiển nhiên đúng như lời kẻ thần bí nói.

Đối phương thần bí như vậy, cô cũng muốn biết người đó rốt cuộc là ai, vì sao lại nói với cô chuyện này?

Nhưng rất nhanh Tần Sắt đã không có sức lực suy nghĩ thêm nữa, bởi vì đại thọ 55 tuổi của Vương Thu Hà sắp đến.

Trong lần mừng thọ này, cô nhất định phải tặng một phần quà cực kỳ hấp dẫn mới được.

Như thế mới không uổng công hai người làm mẹ chồng nàng dâu một thời gian.



Đảo mắt đã tới ngày đó.

Năm nay Vương Thu Hà 55 tuổi, bà ta bao hết khách sạn năm sao xa hoa đắt tiền của nhà họ Cố để mời mọi người tới dùng bữa.

Người này cực kỳ ưa thể diện, cực kỳ keo kiệt nhưng lại thích làm màu.

Qua hơn nửa cuộc đời, cả người lúc này chỉ núc ních đầy mỡ, ăn mặc cũng lòe loẹt không giống ai.

Hôm nay, bà ta lấy hết mấy món trang sức giấu dưới đáy rương ra, mười ngón tay đeo đầy nhẫn, trên cổ tay có một chiếc vòng vàng, trên cổ cũng là dây xích vàng, gần như chỗ nào có thể đeo được là trùm lên không sót gì.

Có lẽ bởi vì mừng thọ nên tâm trạng của Vương Thu Hà rất tốt, chỉ lo cùng khoe khoang với thân thích bạn bè, căn bản không có hơi đâu mà phản ứng Tần Sắt, cũng hiếm khi không hét lên hét xuống với cô.

Trước khi buổi tiệc bắt đầu, Tɧẩʍ ɖυệ dẫn theo một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn tới.

“Mẹ, đây là bạn của con, Triệu Bác Nguyên. Mẹ cứ gọi cậu ấy Tiểu Triệu là được, nghe nói hôm nay sinh nhật mẹ nên một hai cứ đòi tới đây, còn nói nhất định phải chúc mừng mẹ nữa.”

Triệu Bác Nguyên khoa trương hôn lên: “Trời ạ, Tɧẩʍ ɖυệ, đây thật sự là mẹ cậu sao? Nhìn không lớn tuổi hơn cậu bao nhiêu đâu, vừa rồi tôi thấy hai người hơi giống nhau nên cứ nghĩ đây có phải chị cậu không đấy.”

Câu này bỗng chốc khiến Vương Thu Hà vô cùng vui vẻ, đôi mắt vốn không lớn lắm cũng cong thành một được, kéo tay Triệu Bác Nguyên thân thiết không thôi.

Tần Sắt đứng bên cạnh thấy thế thì khóe môi cong lên, nụ cười đầy dịu dàng, nhưng trong lòng lại đang mắng mụ nội nó.

Mang theo tình nhân tới tham gia sinh nhật của mẹ mình, trắng trợn đến thế kia đấy, thật sự không có chút cố kỵ nào.

Nếu là trước đây, chắc chắn Tần Sắt sẽ tin.

Nhưng hiện tại nhìn thấy vẻ mặt hớn hở kia của Vương Thu Hà, trong lòng Tần Sắt lại nghĩ, nếu bà ta biết đây là tình nhân nhỏ của con trai bảo bối, không biết có hưng phấn đến mức phát bệnh tim không nữa!

Triệu Bác Nguyên dùng mồm miệng lanh lợi của mình khen Vương Thu Hà tựa tiên nữ, làm bà ta thật sự nở hoa trong lòng…

Khen xong rồi thì quay đầu lại, thấy Tần Sắt thì sắc mặt có chút cứng đờ: “Đây là… chị dâu hả, xinh đẹp thật đấy.”

Tần Sắt mỉm cười, trên mặt cũng mang theo chút thẹn thùng, cô cúi đầu, nói: “Làm gì có, quá khen rồi, Tiểu Triệu, anh khéo miệng thật đấy. Tɧẩʍ ɖυệ nhà chúng tôi không bao giờ nói những câu thế này đâu.”

Khóe miệng Triệu Bác Nguyên chớp mắt đã cứng đờ…

Cho dù Tần Sắt ở trong lòng Tɧẩʍ ɖυệ chỉ là một món đồ trang trí không bao giờ để mắt đến, nhưng ít nhất hiện tại cô cũng đanh chiếm danh phận là vợ của anh ta.

Trước mặt mọi người, Triệu Bác Nguyên vĩnh viễn không có cách nào nói ra quan hệ giữa anh ta và Tɧẩʍ ɖυệ.

Câu nói không nặng không nhẹ này của Tần Sắt đối với Triệu Bác Nguyên mà nói, quả thật chính là đả kích vô cùng lớn, giống như chọc một dao vào trên người anh ta.

Mà Tɧẩʍ ɖυệ từ đầu tới cuối lại không hề nhìn Tần Sắt, hai người thật sự không giống vợ chồng miếng nào.

Quá ba vòng rượu, Tần Sắt thích thú kiên quyết đứng dậy trước mặt mọi người.

Cô cầm lấy một chiếc đũa, gõ gõ vào chén rượu, đến khi mọi người dần an tĩnh lại mới nói: “Các vị, hôm nay vừa khéo là đại thọ 55 tuổi của mẹ tôi, tôi đây… Cũng không có quà gì lớn. Nhưng tôi biết có một chuyện sau khi ba mẹ nghe được…chắc chắn sẽ cực kỳ vui sướиɠ, đây có lẽ là lễ vật tốt nhất năm nay.”