Những ngày tháng êm đẹp này không biết còn được bao lâu nữa đây, Ngọc Trân buồn bã nghĩ về tương lai.
Phương Anh khuyên cô rằng nên nói thẳng với Hoàng Linh về lí do tại sao nàng không thể đáp trả lại tình cảm của cô, nếu được hãy ở bên nhau trân trọng những ngày này, còn hơn là cứ mập mờ như vậy.
Đêm nay là Nô-en, Hoàng Linh giống như năm trước rủ Ngọc Trân đi chơi, Phương Khánh thì ở nhà với Ngọc Thảo bàn và chị Trâm bên sở cảnh sát bàn vài việc. Ngọc Trân quyết định nhân dịp này sẽ nói cho Hoàng Linh biết sự thật, cô hẹn nàng ở một chỗ sân thượng một toà nhà khá yên tỉnh để uống vài lon bia thứ mà cô luôn không muốn Hoàng Linh uống, biết sao được người ta thường nói khi say sẽ nói lời thật lòng nhất, cô không muốn Hoàng Linh khi tỉnh sợ mình bị tổn thương không nói lời thật lòng cô chỉ muốn nghe lời từ tận đáy lòng mà thôi.
“ Chà nay có bia đồ luôn ta .” Hoàng Linh ngồi xuống kế Ngọc Trân khui một lon bia ra uống một ngụm làm vẻ mặt rất đã.
“ Hôm nay có gì trong lòng thì cứ thoải mái nói hết đi .” Ngọc Trân cũng khui một lon ra uống. “ Hỏi em một câu này được chứ .” Ngọc Trân hỏi trước.
“ Được chứ .” Hoàng Linh đang ngắm bầu trời trả lời
“ Hôm nay ngoại lệ, không phải cô trò nữa mà như hai người bạn nhé.” nàng nghĩ rằng xưng hô giống kiểu cô trò thì hơi bất tiện.
“ Um. Em cứ tưởng dì Tường Hy là mẹ của chị chứ ?” Hoàng Linh không vòng vo mà hỏi thẳng một câu như vậy liệu có hơi bất ngờ với Ngọc Trân.
“ Tường Hy là chị của mẹ chị. Ba mẹ chị đã mất trong một vụ tai nạng rồi. Cũng có thể nói dì ấy là người mẹ thứ hai .” Ngọc Trân lại uống thêm một ngụm nữa có vẻ đây là vết thương trong lòng cô bấy lâu nay.
“ Em may mắn hơn chị. Mặc dù em không có ba nhưng em có một người mẹ mặc dù không phải mẹ ruột nhưng bà ấy còn tốt và thương em hơn cả mẹ ruột .” Hoàng Linh công hai đầu gối lại khoanh hai tay như có vẻ rất tự hào về Ngọc Thảo.
“ Sao lại không phải mẹ ruột ?” Ngọc Trân rất thắc mắc tại sao Hoàng Linh lại nói như vậy có mẹ nào mà không thương con.
“ Bà ấy sinh em ra xong lại đưa cho một người khác nuôi. Đùng một cái xuất hiện tự nhận là mẹ ruột, chưa được mấy ngày mà nói chết là chết. Em không phục .” Hoàng Linh đã rơi nước mắt từ lúc nào cô thật sự rất không phục Alana bà ấy là một bác sĩ giỏi nổi danh thế giới, chuyên đi cứu người mà không lo được cho con mình, đùng một cái xuất hiện nhận là mẹ ruột chưa được mấy ngày thì đã bỏ cô đi mãi mãi. Nàng không biết rằng Alana thương này biết bao nhiêu.
“ Đừng nói vậy, chẳng có mẹ nào mà không thương con cả chỉ là họ có những lí do bất đắt dĩ mà thôi. “ Ngọc Trân lau đi những giọt nước ấy mắt ấy.
Hai người ngồi tâm sự đủ thứ về cuộc đời.
23:55 Hoàng Linh đã hơi say nhưng Ngọc Trân thì không đúng 00:00 giờ sẽ bắn pháo hoa cô chỉ đợi như vậy để hỏi Ngọc Trân một chuyện.
“ Hoàng Linh à nếu chị phải lấy chồng thì em sẽ làm gì hả ? Em còn yêu chị không .” Ngọc Trân thật lòng hỏi một câu cô rất muốn rơi lệ nhưng cũng lại không muốn.
“ Hửm. Nếu chị đi lấy chồng thì học hết cấp 3 em sẽ đi du học để trở thành một bác sĩ thật giỏi, còn nếu chị ở với em em sẽ ở lại đây cùng chị đối mặt với mọi khó khăn .” Hoàng Linh tưởng nàng đang đùa nên mới nói vậy cô đâu ngờ vì câu nói vừa nãy mà Ngọc Trân đã ra quyết định sẽ không nói nữa. Nếu nói chuyện này ra cho Hoàng Linh biết chắc chắn nàng sẽ tìm cách ở bên cô sẽ lỡ mất cơ hội du học lỡ mất cơ hội theo đuổi ước mơ, cô muốn nàng có thể thực hiện ước mơ lo được cho tương lai. Dù phải đau lòng cực khổ đến mấy cô cũng chịu.
~ Bùm chéo ~ Pháo bông đã bắt đầu bắn cùng lúc với Ngọc Trân nói ra một câu nói lần đầu cô nói với một người: “ Chị yêu em.” nước mặt cô đã sắp kiềm không được nữa. Thấy pháo bông đẹp Hoàng Linh quay qua tay chỉ lên trời: “ Pháo bông kìa trên đây ngắm đẹp thật.” nàng cười rất tươi nụ cười của nàng tươi đến đâu tim Ngọc Trân đau đến nấy. Ngọc Trân biết Hoàng Linh dù bên ngoài mạnh mẽ đến đâu ở bên ngoài mà nàng tin tưởng thì cũng sẽ như con nít. Cô yêu Hoàng Linh rất nhiều.