Mới đây đã hết năm 11 thật mau quá, Hoàng Linh suốt một năm này theo Ngọc Trân không rời không rất sợ nàng của cô xảy ra chuyện, cô cũng rất đề phòng Bích nhưng cô ta chẳng làm gì cô nghĩ trong lòng có lẽ nào mình nghĩ nhiều quá không.
Hè vừa tới, cô cùng nhóm bạn đã bung xoã hết mình trong mấy ngày liền để bù đắp lại một năm vừa qua đã chăm chỉ học hành.
Không khí của đầu tháng 6 tương đối mát mẻ không ôi bức như tháng 7, tháng này cũng là tháng mà Hoàng Linh ra đời vào 17 năm trước,
Ngày 5/6, Thuỳ Dương hỏi Hoàng Linh hôm nay đi chơi hay ngày mai đi, Hoàng Linh đã chọn ngày hôm nay bọn họ quyết định đi ăn thay vì đi bar. Đi ăn về no nê cô tính đi ngủ sớm để mai dậy sớm chạy qua với mẹ.
~ Ting ~ thông báo điện thoại của nàng báo là có tin nhắn
Linh cầm điện thoại lên vừa đúng 00:00 giờ ngay sinh nhật cô, cô vui mừng khôn siết vì người nhắn là Ngọc Trân.
“ Chúc mừng sinh nhật em ❤️ “ chỉ vỏn vẹn năm cữ và một icon mà đã vui đến như vậy. Chứng tỏ cô đặt rất nhiều tâm tư vào chị. Cô nhắn cảm ơn lại chị khuyên cô ngủ sớm cô liền làm theo.
“ Con tới rồi hả? Mau vào đây. “ Ngọc Thảo đang ngồi trên sofa ở sảnh nhà nhâm nhi ly trà gừng nóng hổi nhìn con gái mình vừa mở cửa mà một cảm giác nhớ thương dâng trào trong lòng.
Hoàng Linh chạy vào ngồi kế bên mẹ tận tình hỏi thăm sức khoẻ Ngọc Thảo.
“ Sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Linh .” không phải tự dưng mà Hoàng Linh ở nhà được gọi là Tiểu Linh.
“ Con cảm ơn mẹ .” Hoàng Linh ôm Ngọc Thảo như một đứa con nít lâu ngày chưa được gặp mẹ mình vậy.
Phương Khánh đang ở trong bếp làm đồ ăn sáng mà mùi đồ ăn chưa gì đã thơm nức mũi, Hoàng Linh mon men đi vào bếp thấy là món canh cà chua trứng cùng mực xào với thơm là món mà cô thích Phương Khánh làm cho ăn nhất.
“ Uoo” Hoàng Linh thèm đến muốn ngất cô muốn ăn ngay nhưng Phương Khánh không cho, Khánh Bùi là một người rất khó trong việc nấu ăn thức ăn chưa được nấu đến độ chín nhất định thì không được ăn.
Một ngày sinh nhật vui vẻ trôi qua gần hết. Phương Khánh đến lúc làm chuyện mình được nhờ rồi, cô lên phòng mình lấy ra chiếc đĩa được Alana nhờ đưa khi Hoàng Linh 18 tuổi, cầm chiếc đĩa trên tay cô thắc mắc về chuyện sao Alana không để lại toàn bộ tài sản cho Linh mà chia phân nửa cho cô.
“ Em lên phòng chị mở tivi trên đó gắn đĩa vào ổ đĩa coi đi .” Khánh đưa chiếc đĩa cho Linh, Linh nhận chiếc đĩa không nói gì.
“ Mẹ có thể lên xem chung không ?” Ngọc Thảo hỏi ý Hoàng Linh xem được không. Hoàng Linh đồng ý.
Linh bật tivi lên để cho ghi hình trong đĩa được phát.
Alana mặc một chiếc áo trắng ngồi chính giữa cười hiền dịu. Mặc dù chưa nói gì mà lòng Hoàng Linh và Ngọc Thảo như đã rươm rướm máu. Alana bắt đầu nói mà từng chữ như cắt vào thẳng ruột gan hai người.
- Chào con nhé Hoàng Linh, mẹ biết có lẽ con ghét mẹ lắm mẹ cũng tự trách bản thân mình vì đã không thể hoàn thành tốt trách nhiệm của một người mẹ. Để con không cảm nhận được tình thương của bản thân. Mẹ rất xin lỗi con vì đã không ở bên con thời gian qua nhưng sau này hãy để trái tim của một người mẹ này ở trong người mẹ Thảo chăm sóc ở bên con mỗi ngày nhé! Con gái của mẹ, mẹ biết mẹ không đủ tư cách xin con tha lỗi nhưng mẹ vẫn mong con tha thứ. Dù cho sau này có chuyện gì cũng phải mạnh mẽ lên con nhé! Hãy nhớ rằng mẹ luôn yêu con con gái của mẹ! Mẹ không biết nói gì hơn xin lỗi con.
Đoạn băng ngắn ngủi chỉ 3 phút mà đã làm Hoàng Linh khóc sướt mướt cô ôm chầm lấy Ngọc Thảo mà khóc
“ Tại sao chứ, bà ấy không được làm vậy, lấy quyền gì mà làm vậy chứ. Bà ấy chỉ cần nói với con là được mà con đâu nói sẽ không tha thứ đâu….” những lời oán trách này Ngọc Thảo nghe mà sót không thôi. Ngọc Thảo cũng đã rơi lệ cô rơi lệ vì cảm động cho tình mẫu tử cùng vì đó là người mình thương đã chết vì mình.
“ Con tha thứ cho bà ấy. Con không trách bà ấy nữa….” Hoàng Linh nói trong nước mắt