Hai cô gái đó chính là Phương Anh và Thanh Uyên. Thanh Uyên vừa đi Mỹ về để đón Phương Anh cùng để thăm gia đình, gia đình của Uyên ở bên Mỹ chỉ có cô ở Việt Nam còn Phương Anh thì phải du học cả hai hoàn toàn không biết Ngọc Trân xảy ra chuyện trong thời gian ở MĨ đến khi quay lại Việt Nam mới được hay tin đã vội chạy đến nhà xem bạn mình. " Sao mày có chuyện mà không nói cho tụi tao biết ." Thanh Uyên ôm chằm lấy Ngọc Trân trách cô tại sao lại giấu bọn họ lỡ như có chuyện gì mà chưa kịp gặp lại nhau thì sao.
" Tao chưa chết mà làm gì thấy ghê vậy ." đáp lại cái ôm đó Ngọc Trân nhìn Phương Anh như có ý nói Thanh Uyên vẫn con nít như ngày nào.
Ngọc Trân mời hai người bạn của mình vào nhà rồi hãy nói chuyện tiếp.
Nhà Ngọc Trân chỉ cần mở cửa thôi cũng chẳng cần mời hay rót nước gì thì hai người đó đã tự nhiên như nhà mình rồi đó là một minh chứng cho một tình bạn tốt đẹp không ngượng ngùng nhưng có chừng mực không tổn thương lòng tự ái của nhau.
" Con bé lúc nãy chở mày về là Hoàng Linh hả ?" Phương Anh ngồi xuống ghế cùng ly nước lọc hỏi Ngọc Trân bằng một giộng rất chắc chắn.
" Um " Ngọc Trân gật đầu nói nhìn Phương Anh không chớp mắt.
" Nhìn con bé đó tao biết nó tốt lắm. Mày tính không đáp lại tình cảm của nó mà chỉ vậy thôi hả ." Phương Anh nói ra câu nào cũng là đòn chí mạng.
" Ừa thì tao tính vậy, chứ tự nhiên đang quen cái đùng chia tay nói chị phải lấy chồng nó nhảm lắm. Tổn thương Hoàng Linh nữa. " Ngọc Trân rầu rỉ nói.
Thanh Uyên đi lại cùng ly mì ly cuối cùng trong nhà Ngọc Trân rất hay thức khuya cày phim nên cô quý trọng từng ly mì. Hôm nay bị ăn hết: " Ly mì đó 100k, tiền mặt hay chuyển khoản ." Thanh Uyên nghe mà mắc nghẹn, " Mày cắt cổ tao đi rồi có tiền trả nè ."
Đêm đó cả ba cùng ở chung một nhà bàn lại chuyện lúc nhỏ. Ngọc Trân nhắn cho Hoàng Linh một dòng tin nhắn duy nhất là: " Mai không cần qua đón tôi nhé ." cả ba cùng tắt điện thoại mở tiệc ngủ tới 3 giờ sáng mới chịu ngủ. Hoàng Linh nhận được tin nhắn trả lời trong lo lắng: " Sao vậy ? " không thấy Ngọc Trân trả lời cô lo lắng không thôi, cô hoảng loạn quá mức cô nghĩ về chuyện lúc chiều có phải cô đã làm gì đó quá đáng rồi không, có phải vì những chuyện như vậy mà Ngọc Trân giận cô rồi không?
Sáng hôm sau cô đi học, Ngọc Trân không đứng lớp mà là một giáo viên dạy thế khác cả buổi học cô chẳng chú ý mà chỉ lo nghĩ về Ngọc Trân. Giờ ra về cuối cùng cũng đến, đây là giờ mà Hoàng Linh mong chờ nhất. Như đã canh từ lâu vừa ra về thì điện thoại lập tức thông báo có tin nhắn tới, mở ra xem thì đó là Ngọc Trân: " Xin lỗi nhé, tại tối qua tắt điện thoại nên không thể trả lời tin nhắn em được. Hôm nay có việc nên tôi xin nghỉ." đọc được dòng tin nhắn đó mà Hoàng Linh nhẹ hết cả người thì ra nó không đi quá mức như cô nghĩ. Cô gửi một sticker dận giỗi kè dòng tinh nhắn: " Dận rồi."