Đến tầm chiều, Hoàng Linh về nhà tắm rửa ăn cơm rồi chạy qua thăm mẹ và chị rồi mới vào bệnh viện thay ca cho Tường Hy, về phần kẻ đâm Ngọc Trân đã bị Tịnh Phúc xử đẹp rồi giao cho chị Trâm làm bên cục cảnh sát. Đêm đến Ngọc Trân hay bị đau nhứt cơ thể Hoàng Linh rất chu đáo xoa bóp chân tay cho cô được một lúc thì ngoài cửa vang lên tiếng nói: “Ngọc Trân à còn thức không em.” kèm theo những tiếng cười hì hì hà hà. Hai người ngơ ngác nhìn nhau Ngọc Trân ra hiệu cho Hoàng Linh trốn đi. “Có ạ.” Ngọc Trân đợi Hoàng Linh trốn xong mới lên tiếng. Nước vào là những người bạn thân của Ngọc Trân đa số là các giáo viên Ngọc Trân không hiểu vì sao mình không nói mà họ lại biết mình bị vậy tiếp chuyện đến gần 10g giới nghiêm bệnh viện thì họ mới về nghĩ tới Hoàng Linh đang trốn mà thấy tội họ về rồi thì mới dám ra, lưng của Hoàng Linh muốn gãy mà không lo cô chỉ lo cho Ngọc Trân sợ nàng nhứt mình nên chăm chỉ xoa bóp tay chân. -Được rồi ngủ đi. Tôi không có nhứt. Ngọc Trân sót xa trong lòng nói
-Biết rồi biết rồi chị ngủ rồi em ngủ.
Ngọc Trân khá mệt nên khi được xoa bóp dễ chịu nên đã ngủ thϊếp đi. Hoàng Linh nhân cơ hội ngắm người đẹp. Lúc này Ngọc Trân không đeo kính nên gương mặt ngoài mái xước đã mọc dài ra thì không còn gì có thể ngăn cản Hoàng Linh ngắm trọn vẹn gương mặt xinh đẹp ấy. Cô nhẹ nhàng hôn lên trán người đang ngủ say kia nói nhỏ: “Em nợ chị cả tính mạng rồi. Mạng của em từ này là của chị.” cô khoanh hai tay lại rồi ngồi ngủ. Sáng dậy, người hơi mỏi nên đi vương vai vài cái mà nghe xương bẻ rột rột. Qua hai tuần, cuối cùng cũng được xuất viện, cảm thấy khoẻ vô cùng Ngọc Trân sướиɠ như lên trời.
———————
chap này hơi ngắn nhé mình soggy tại mình hơi mệc