Tay của Ngọc Trân bị Hoàng Linh nắm chặt đến tê rần, cô rút tay ra khá mạnh làm Hoàng Linh tỉnh dậy nhưng cô không chú ý tới việc người kia đã tỉnh mà chỉ quan tâm đến chuyện lưng cô cảm nhận được một cơn đau buốt xương. Hoàng Linh ngơ ngơ nhìn Ngọc Trân một lúc. -Chị tỉnh rồi hả? Thấy người kia mở mắt rút tay rồi mà vẫn ngơ ngơ hỏi
-Thấy vậy mà vẫn hỏi ngáo hả? Ngọc Trân nén cơn đau hỏi ngược lại thấy Hoàng Linh tự nhiên ngáo ngáo
-Òoo…. cô đứng dậy bấm chuông gọi bác sĩ - chị thấy trong người thế nào rồi có đau chỗ nào không?
-Call me miss, please. Ngọc Trân biết Hoàng Linh đã lo lắng cho mình nên đùa đùa cho vui
-No, thanks.
-Sao mới nghỉ hè mấy tuần mà nói dở quá vậy?
-Vậy thì chị mau khoẻ lại dạy em đi. Hoàng Linh chóng cằm lên hai tay nhõng nhẽo nói
~ Cốc cốc~ tiếng gõ cửa vang lên hai người xoay đầu nhìn qua thì thấy Thần Hy và nam điều dưỡng lúc trước đang đứng ngoài cửa người gõ cửa là bác sĩ Lục để gây sự chú ý cho hai người đang phát cơm tró kia. Hoàng Linh cười ngại nói: “Hì hì,” Thần Hy thở dài cùng nam điều dưỡng bước lại đến giường bệnh. Nam điều dưỡng mở hồ sơ bệnh đợi Thần Hy nói gì là ghi vào ngay. Thần Hy nheo mắt cầm dây truyền ôxi đeo lại lên mũi của Ngọc Trân.
-Ai cho cô tự ý tháo dây ôxi ra vậy? Như vậy lỡ như ôxi đột ngột tuột thì làm sao đây.
Không để cho Ngọc Trân trả lời thì vị bác sĩ khó tánh kia đã đeo ống nghe vào rồi nghe nhịp tim rồi làm đủ thứ, đọc cái gì cho nam điều dưỡng kia dặn những điều cần làm để vết thương không bị nhiễm trùng và rời đi kèm theo lời hẹn ngày mai sẽ tới nhiễm trùng vết thương. Chốc sau thì Tường Hy đã quay lại thấy cháu mình đã tỉnh thì chạy lại chồm ôm lấy Ngọc Trân mà khóc: “Con không sao rồi. Làm dì lo quá.” Ngọc Trân cũng đáp lại cái ôm đó gượng nói: “Được rồi dì à, đau lắm.” “Ờ dì sơ ý quá, xin lỗi con.” “Không sao con không sao rồi mà dì.” Hoàng Linh bất ngờ vì tưởng hai người kia là mẹ con nhưng không ngờ là dì cháu đợi khi hai người đó nhận ra còn có mình,
-Hoàng Linh cũng muộn rồi, Ngọc Trân cũng đã không sao rồi con về nghỉ ngơi đi rồi mai hãy tới. Tường Hy nói
-Dạ nhưng mà con muốn ở đây với cô ấy..
Nhìn sang Ngọc Trân thì thấy cô đang lắc đầu ý nói mình về đi, Hoàng Linh u rũ nói: “Dạ vậy cũng được nhưng mà ngày mai cho con ở lại ban đêm nhé!” Tường Hy là người dễ tính nên cũng không thể từ chối nên cũng đồng ý. Qua ngày hôm sau, Hoàng Linh đến lúc 8 giờ kèm theo một tô cháu nóng hổi, Thần Hy đang vệ sinh vết thương cho Ngọc Trân do bị đâm ở phía sau lưng nên khi vệ sinh phải cởϊ áσ ra Hoàng Linh chạy vào mà không gõ cửa thấy Ngọc Trân đang nằm xấp mà phân nửa áo phân nửa không thì đỏ mặt Ngọc Trân thấy vậy thì hét lớn làm cả Thần Hy đang nhúng bông gòn vào thuốc mà cũng giựt mình: “RA NGOÀIIII.” nghe vậy vội ra ngoài đóng cửa mà ngại ngùng vô cùng. Vệ sinh xong Thần Hy ra ngoài nói Hoàng Linh có thể vào rồi, biết Hoàng Linh có đem cháo cho ấy ấy ăn thì nói ra những món có thể ăn và không thể. Bước vào phòng Hoàng Linh nhìn Ngọc Trân đang nằm nhắm mắt, tiến lại gần nói nhỏ: “Em xin lỗi.” Ngọc Trân không đáp gì, cô dụ dỗ Ngọc Trân ăn cháo, đỡ Trân Trân dậy do cháo còn khá nóng nên ăn dễ bị phỏng miệng cô cẩn thận thổi từ từ cho người trong lòng ăn một hồi cũng hết bát cháo Ngọc Trân tiếp tục ngủ Hoàng Linh thì cầm điện thoại nhắn tin rồi chơi game đủ thứ đến trưa thì Tường Hy vào trong lòng bà cảm thấy rất có lỗi với Ngọc Trân vì đã hứa sẽ chăm sóc tốt cho cô nhưng vì chuyện riêng mà phải gã không đến với một người không quen biết hơn nữa bà còn biết được cô yêu Hoàng Linh, yêu rất nhiều mới dám đỡ nhát dao đó nhưng bà không biết phải làm sao để giải quyết chuyện kia nữa rồi.