Chuyện hai người yêu nhau thì chỉ có hai người biết vì lúc đó Thần Hy đang trên đà phát triển sự nghiệp nên vẫn chưa thể công khai mình là một người đồng tính được, Phương Khánh nằm trên giường bệnh suy nghĩ lại chuyện quá khứ cô thật sự thương Thần Hy rất nhiều nhưng có lẽ hai người không thể quay lại được nữa rồi, nàng nghĩ rằng Thần Hy đã thích Thuỳ Dương cũng không muốn phá vỡ một cuộc tình chớm nở càng muốn Thần Hy quên được mình vì mình đã gây ra quá nhiều tổn thương nhưng cô đâu biết rằng Thần Hy cũng còn thương cô đối với Thuỳ Dương chỉ là có một chút rung động không biết là nhất thời hay duyên trời. Bên phía Hoàng Linh đang ở bên Ngọc Trân ân cần nói chuyện không thôi nói toàn gì linh tinh, một nam điều dưỡng vào kiểm tra xem tình hình thế nào nghe Hoàng Linh nói nhảm không thôi thì khó chịu nói: “Em ơi nói với em là thường xuyên nói chuyện với bệnh nhân nhưng cũng phải cho bệnh nhân nghỉ ngơi chứ, em nói vậy thì phản tác dụng rồi.” Hoàng Linh dùng ánh mắt lạnh ngắt nhìn nam điều dưỡng kia dù là biết anh ta có ý tốt nhưng cô với ai cũng vậy đều dùng một thái độ như vậy với người không thân quen. Nam điều dưỡng rùng mình với ánh nhìn đó nghe thêm một lời cảm ơn của Hoàng Linh mà cảm nhận trong hai từ “Cảm ơn” đó toàn mùi công nghiệp, nhớ lại lúc lo cho bệnh nhân kia thì nam điều dưỡng thầm nghĩ Hoàng Linh đúng là mẫu người lý tưởng của mình cọc cằn với cả thiên hạ mà chỉ dịu dàng với người thân, quá sợ ánh mắt đó nên thôi anh ta cùng rời đi lẹ khi kiểm tra bệnh tình. Hoàng Linh nắm một bên tay của Ngọc Trân đưa lên mặt mình nói: “Sớm tỉnh lại em đợi được chị dạy học.” Khoảng một lúc sau truyền chất dinh dưỡng để bồi bổ xong, Thần Hu rút kim tiêm ra khỏi tay Phương Khánh rồi nói: “Về ăn uống đầy đủ.” Phương Khánh gật đầu nói cảm ơn bước ra khỏi phòng làm việc của Thần Hy mà hối tiếc về chuyện quá khứ không thôi, đến chỗ Hoàng Linh thì trao đổi về việc sẽ điện người nhà của Ngọc Trân đến giải thích mọi việc Hoàng Linh nghe lời Phương Khánh lắm nên cô cũng không cần nói nhiều thì Linh đã hiểu nên làm gì, cô móc điện thoại điện cho thư kí của công ty mẹ nhờ chú thư kí điện cho Tường Hy giúp mình một cuộc báo về tình hình của Ngọc Trân. Phương Khánh dặn Hoàng Linh: - Lát nữa dì Tường Hy tới thì giải thích rồi ở lại chăm sóc nếu được dì ấy cho phép. Dì ấy và mẹ đang có xích mích nên cũng không tiện thân thiết với chúng ta nếu có nhờ mình gì nếu được thì ráng giúp.
Hoàng Linh ngoan ngoãn:
- Dạ em biết rồi.
Phương Khánh chỉ “Um” một cái trước giờ Hoàng Linh vẫn ngoan với mình như vậy nên cô cũng rất thư giãn khi ở cạnh. 30 phút sau thì Tường Hy đến chị của Hoàng Linh né đi chỗ khác cho em mình nói chuyện
-Con chào dì. Hoàng Linh hơi ngại chào Tường Hy
-Ngọc Trân sao rồi con? Tường Hy vẻ mặt lo lắng hỏi
-Dạ vẫn đang nằm ở phòng. Vừa nói vừa chỉ tay vào căn phòng mà Ngọc Trân đang nằm - Con xin lỗi về chuyện này. Con không nên để có chuyện này xảy ra. Cô tự trách mình
-Không sao đâu con chuyện này không phải lỗi của con mà dì đã biết chuyện gì trên đường đến đây rồi. Tường Hy đặt tên trái lên vai Hoàng Linh hiền dịu nói
- Vậy dì cho con ở lại chăm sóc cô ấy nhé! Thừa cơ hội nên cô muốn xin ở lại ngắm người đẹp đang ngủ.
-Um. Mà con mua dùm dì một bó hoa cúc hoạ mi được không, Ngọc Trân thích hoa đó lắm.
-Dạ tất nhiên là được. nói rồi Hoàng Linh chạy đi ngay.
Đến chiều tối Tường Hy nói Hoàng Linh về đi có mình ở đây rồi nhưng cô một mực không chịu, Không thể làm gì thêm Tường Hy nói Hoàng Linh về tắm rửa đi rồi hả quay vào cho Tường Hy về công ty giải quyết một số phần còn dang dở. Hoàng Linh phi về nhà như bay tắm rửa rồi vào thay cho Tường Hy. Nguyên ngày lo lắng đã hơi mệt nên Linh gác tay lên giường để mặt lên ngủ một chút, Ngọc Trân đột nhiên có động tĩnh cô thở mạnh mấy cái, từ từ mở mắt do nhắm khá lâu nên mở ra thấy khá mờ cô tự hỏi mình đang ở đâu cô tưởng mình đã đi tông quay sang thấy loài hoa mà mình thích đang được cắm ngay ngắn trong bình mà thoải mái nhìn xuống thấy Hoàng Linh đang ngủ một giọt nước mắt từ khoé mắt nàng chảy ra.