Sau khi ra viện, vết thương ở lưng vẫn còn khá đau nên Ngọc Trân có hơi ngại nhờ Hoàng Linh chở mình đi công chuyện mà vẫn phải nhờ, Hoàng Linh mỗi lần nghe được nhờ trái lại với người khác sẽ cảm thấy phiền và mệt mỏi còn cô thì luôn hăng hái tới sớm không bao giờ để Ngọc Trân trễ giờ. Một hôm, kết thúc công việc Hoàng Linh nói có chỗ đẹp muốn rủ Ngọc Trân đi chụp hình, Ngọc Trân nhớ lại cái facebook đã đống mạn nhện của mình thì rất thương tiếc nên hẹn sáng ngày mai nếu không mệt thì 7 giờ sẽ đi chụp giờ đó tuy hơi sớm nhưng nếu chụp ngay giờ đấy thì ánh nắng sớm lại đẹp mà vừa không mệt. Mới 6 giờ sáng Hoàng Linh đã dậy điện thoại hỏi Ngọc Trân có khoẻ không cô qua đón may sao hôm nay Ngọc Trân khá khoẻ trong người, Hoàng Linh mặc chiếc áo croptop kèm chiếc quần dài là set bò sữa hiện đang hot cô còn đem theo một chiếc áo khoác nâu dày vì sợ người thương bị lạnh, chạy qua đón Ngọc Trân mà trong lòng vui khôn siết, tới trước cửa nhà thấy Ngọc Trân mặc một chiếc đầm trắng tay cũng khá dài nhưng không dài tới cổ tay nói chung cũng rất đẹp Hoàng Linh thấy vậy thì nhăn mặt thấy nét mặt đó người kia hỏi: “Sao vậy có gì không tốt sao?” không hiểu đồ mình mặc có vấn đề gì mà lại bị đối phương biểu cảm vậy. Không đáp lại câu hỏi kia cô ung dung mở cốp xe lấy ra chiếc áo khoác cẩn thận chuẩn bị ở nhà mà nhẹ nhàng khoác lên vai cho Ngọc Trân kèm theo câu nói mà nghe rất ấm lòng: “ Em thấy trời hôm nay hơi lạnh nên mặc vào sẽ ấm hơn .” Hoàng Linh chịu lạnh giỏi lắm nhưng Ngọc Trân bị viêm xoan không thể chịu lạnh nhiều với phần nữa cô sợ mặc như vậy bị người ta để ý rồi sẽ cướp đi người trong lòng. Điểm chụp hình hôm nay là một khu vườn hoa cúc hoạ mi trắng là Hoàng Linh khó khăn lắm mới tìm được đến trước cổng vào tham quan cô muốn gây bấy ngờ nên đã bịt mặt Ngọc Trân lại rồi cẩn thận từng bước bước vào khu vườn, “ 1 2 3 “ sau tiếng đếm Hoàng Linh lấy tay khỏi mắt Ngọc Trân, nàng mở mắt ra mà miệng cười không ngớt vì vui sướиɠ đây là loài hoa mà cô yêu thích nhất trên đời này vì nhìn nó rất ngây thơ khi vui còn khi buồn thì nhìn có chút tang thương “ Em biết tôi thích loài hoa này hả ?” Cô nhẹ nhàng gật đầu nói: “ Em thấy chị đăng hình trên face lúc trước mặt đồ cũng không kín cổng cao tường như này.” Ngọc Trân ngồi xuống hít thử một bông hoa rồi trả lời: “ Lúc trước là chưa làm giáo viên bây giờ làm rồi chụp như vậy nữa người ta nói.” “Chị cũng sợ miệng đời nữa hả?” “ Không phải là sợ miệng đời mà là sợ bị đuổi việc, bị đuổi rồi ai nuôi.” cô chỉ nói đùa vậy thôi mà không ngờ lại được một câu đáp lại nghe xúc động: “ Ai nói không ai nuôi? Em nuôi chị .” cô chỉ cười mà không nói gì nữa. Người chụp trước là Hoàng Linh cô xoã tóc xin chủ vườn một bông hoa rồi dơ lên trước mặt cười nhẹ môi cho Ngọc Trân chụp lại, tới phiên Ngọc Trân thì được chủ vườn thấy cặp đôi khá dễ thương nên cho cô mượn cô bó hoa cúc hoạ mi chụp hình cô ôm bó cúc đó vào lòng dặn Hoàng Linh chụp đừng lấy mặt quay người lại ngang ngang, hai người cứ chụp qua lại cho nhau như vậy đến tầm 9 giờ thì nắng đã lên hơi mạnh mà Hoàng Linh đã kéo vào bên trong khu vườn có một căn nhà nhỏ làm quán cà phê mèo khá lãng mạn Ngọc Trân nói với Hoàng Linh nhìn rất cute Hoàng Linh tự mãn trong lòng vì đây là nơi cô cực khổ lắm mới truy lùng ra sao mà nàng không ưng cho được. Thấy đẹp là hai người sáp lại chụp hình. Ngôi uống nước nghỉ mệt một hơi thì chủ vườn ra chào hỏi hai người rồi hỏi: “ Hai người là một cặp sao ?” Ngọc Trân đơ ra không biết sao chủ vườn lại hỏi như vậy, nhưng người được cho là một cặp với cô thì không như vậy mà nhanh nhẹn nói: “ Cô đúng là có mắt nhìn chúng cháu đúng là một cặp .” Ngọc Trân nghe được câu đó mà âm thầm đánh một cái vào lưng Hoàng Linh. Chủ vườn là một người phụ nữ tầm khoảng 50 tuổi, bà vừa nhìn là biết hai người này rất giống một cặp nên lại hỏi qua loạt hành động vừa nãy thì bà đã biết hai người đều có tâm tình trong lòng biết nhau đều thương người kia mà chưa thể thành đôi bả quyết định sẽ kể một câu chuyện của bản thân đã từng thấy để thúc đẩy tình duyên này: “ Hai đứa có muốn nghe một câu truyện mà ta từng thấy không ?” Ngọc Trân thích nghe kể chuyện lắm, cô mời chủ vườn ngồi để cho bà kể mình nghe trông cô rất say xưa nghe chuyện. Chủ vườn ngồi xuống hít một hơi bắt đầu kể: “ Chuyện cũng khá lâu về trước rồi, đó là một người bạn của ta. Cậu ấy tên Hương yêu một cô gái mới đôi mươi lúc ấy còn định kiến xã hội nên không dám nói ra tiếng lòng mình, người mà cậu ấy yêu cũng có tình nhưng muốn Hương chủ động mở lời thì cô sẽ bỏ qua định kiến xã hội mà chấp nhận ngay đáng tiếc thay Hương biết quá trễ ngày cô biết được chuyện đó cũng là ngày cô được ôm người kia vào lòng. Cái ôm đó không phải cái ôm của hạnh phúc mà là cái ôm trong đêm mưa gió cái ôm đầy nước mắt.” kể đến đó rồi ngưng Hoàng Linh tò mò hỏi: “ Sao lại là cái ôm đầy nước mắt ạ .” Ngọc Trân thầm ngán ngẫm với cái con người này nghe tới đó là biết kết không đẹp rồi, bà chủ kể tiếp: “ Đêm hôm đó, Hương bệnh nên người đó qua chăm sóc đến về vừa dắt xe ra chạy ra tới cửa nhà thì do mưa đường trơn trượt một chiếc xe tải đã tông trúng cô, Hương đang đứng trước cửa nhà chứng kiến cảnh đó ôm người kia vào lòng người kia trước khi trút hơi thở cuối cùng mới nói ra tấm lòng bấy lâu nay Hương rất hối hận vì không nói ra lòng mình sớm hơn thì có lẽ hôm đó đã không có chuyện tròn 1 năm mất của người đó Hương vì bệnh mà qua đời. Ta muốn nói với hai đứa là nếu yêu thì phải nói dù có chuyện gì cũng hãy cùng nhau vượt qua thì sau này có gì cũng không phải hối hận vì ít nhất đã có được khoảng thời gian đẹp bên nhau.” kể xong bà không một câu từ biệt mà đứng lên ra ngoài bỏ lại hai người đang liên kết câu chuyện đó với tình cảnh của mình.