Vậy Em Là Gì Với Cô?

Chương 21: Cô gái em thích năm 15 tuổi

* Lưu ý nhé mọi người chương này chủ yếu là về cặp phụ của truyện nhé nên bạn nào không thích thì có thể xem nhé* ___________________________

Hoàng Linh chạy về phòng đóng cửa rầm một cái Phương Khánh thì chạy theo mẹ mình, cô cầm đt nhắn với lũ bạn hôm nay không đi nữa vì không có hứng rồi tắt điện thoại ngủ. Alana nói Ngọc Thảo về đi không cần lo cho mình, cô nhìn Khánh Bùi rồi nói: “Cho em nói chuyện với con bé một chút được chứ?” Ngọc Thảo gật đầu đồng ý rồi về nhà cho hai người nói chuyện riêng. Alana dẫn Phương Khánh đến một quán cà phê khá vắng vẻ rồi đưa cho cô hai lá thư: “Con giữ hộ dì hai lá thư này được chứ?” Phương Khánh cầm hai lá thư thắc mắc hỏi: “Sao lại là con?” Alana nắm tay của Phương Khánh buồn bã nói: “Người hiến tim cho mẹ con chính là dì. Đừng nói với mẹ con ngay đợi sau khi mẹ con phẫu thuật xong thì hãy đưa lá thư có ghi ngày 6/6.” 6/6? là sinh nhật của mẹ Phương Khánh mà. “Sao dì lại bỏ Hoàng Linh trong suốt thời gian qua?” “Dì không bỏ con bé. Dì vẫn ở phía sau bảo vệ con bé. Lúc đó dì không có gì trong tay không thể cho con bé một cuộc sống tốt nên mới giao con bé cho mẹ con. Dì cũng là một bác sĩ có thể cứu được bệnh nhân nhưng không thể cứu được người mình yêu nhưng lần này thì khác rồi. Đợi đến lúc, Hoàng Linh đủ 22 tuổi con đưa lá thư này cho con bé hộ dì được chứ?” “Dạ được.” “Vậy thì dì yên tâm ra đi rồi. Chăm sóc tốt cho mẹ và Hoàng Linh thay dì nhé.” nói xong Alana rời đi ngay không biết là đi đâu nhưng Phương Khánh nhìn hai lá thư trong tay rất lâu mới đi về. Hoàng Linh vẫn chưa tin được là mình không phải con ruột của người mà cô luôn cho là mẹ mình trong suốt những năm qua mà lại là một người khác, cô không ra ngoài từ chiều hôm đó đến hai ngày sau, bạn bè hay Ngọc Thảo, Alana thậm chí Phương Khánh có làm thế nào cũng không chịu ra ngoài. Chỉ còn gần 4 ngày nữa cô sẽ không được gặp mẹ ruột mình nhưng chẳng hề hay biết…Phương Khánh bất dắt dĩ đành dùng chìa khoá dự phòng mở cửa để vào nói chuyện với em mình…ừ thì không phải em ruột nhưng trong lòng cô Hoàng Linh mãi mãi là em cô. Lúc Phương Khánh bước vào là giữa đêm nên cả nhà không ai hay từ lúc có chuyện đã dọn qua để tiện chăm sóc mẹ và bảo ban em mình. Hoàng Linh lúc đang khóc đến xưng cả mắt thấy Phương Khánh đi vào thì liền giả vờ ngủ. Phương Khánh ngồi xuống giường đan hai tay lại với nhau: “Chị biết em còn thức chị muốn nói chuyện với em.” Hoàng Linh nằm quay lưng lại với nàng nói: “Sao chị?” “Dì Alana thương em lắm…nếu em biết lí do dì ấy nhờ mẹ nuôi dưỡng em rồi em còn trách dì ấy không?” Hoàng Linh chau mài đáp: “Không.” “Tại sao vậy?” “Lỡ bà ấy bỏ rơi em lần nữa thì sao?” “Vậy nếu em biết chỉ còn gặp được bà ấy vài ngày nữa thì sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại em có buồn không?” “Ý chị là sao?” “Nếu giữa chị chết đi và dì ấy chết đi ai em sẽ đau lòng hơn?” “Cả hai chị rất quan trọng với em bà ấy cũng vậy.” “Nếu em nói vậy chị khuyên em nên quan tâm bà ấy nhiều hơn, đừng vì một chút hiểu lầm mà ân hận cả đời.” nói rồi cô bước ra ngoài để Hoàng Linh lại với những suy nghĩ cô biết như thế nào. Sáng hôm sau, Ngọc Thảo thức khá sớm vì còn 3 ngày nữa là tới ngày làm đại phẫu cô ăn sáng xong thì cùng Alana ra ngoài tản bộ tập thể đến khi về nhà thì thấy Hoàng Linh đang ngồi ở phòng khách xem tivi thì bất ngờ chạy lại ôm chầm lấy người kia, Alana thấy vậy cũng mừng rỡ nhưng lại lặng lẽ ra về. “Con hết giận rồi hả?” “Dạ mẹ 3 ngày nữa là mẹ phải phẫu thuật rồi hả?” “Phải nhưng ngày mai phải nhập viện để quan sát tình hình.” “Con đi với mẹ được chứ?” “Đương nhiên là được.” Tối hôm đó, Alana đến nhà của Ngọc Trân nói chuyện về thành tích học tập của Hoàng Linh, Ngọc Trân rất bất ngờ vì mẹ ruột Hoàng Linh là một bác sĩ nổi tiếng cô cũng hứa sẽ giữ bí mật cho Alana đã đến tìm cô. Tối hôm đó, Alana ngồi một mình trong phòng mở mail lên xem từng khoảnh khắc từng bức ảnh của Hoàng Linh mà khóc không thành tiếng cô rất tự hào về con mình đây có lẽ là lần cuối cô được nhìn con mình từ lúc còn bé, cô viết một lá thư cuối cùng dành cho con rồi điện cho luật sư bàn về di chúc và nhờ gửi lá thư này cho Hoàng Linh và nói con bé năm 18 tuổi hãy mở ra xem. Sáng cô đã cùng Ngọc Thảo vào bệnh viện Phương Khánh và Hoàng Linh người thì làm thủ tục người thì đi gặp cô mình. “Sư Phụ Lục.” Hoàng Linh mở của phòng làm việc của Thần Hy “Linh hả lát nữa, chị có đi thăm một bệnh nhân hai ngày nữa sẽ làm đại phẩu có muốn đi cùng không?” “Bệnh nhân đó là Bùi Ngọc Thảo hả?” Thần Hy ngạc nhiên sao Hoàng Linh lại biết “Sao em biết?” “Đó là mẹ em mà. Ca phẩu thuật này khó không á?” “Nói khó thì không đúng mà phải nói là rất khó. Kì này chị sẽ làm chung với các chuyên gia của nước ngoài nên tự tin sẽ thành công em đừng lo nhé.” “Sư phụ phải cứu mẹ con nhé.” “Giờ gọi là sư phụ còn hơi sớm đó. Đợi khi nào vào trường y đi thì gọi chưa muộn đâu. Đi thôi.” Mở cửa phòng bệnh của mẹ Hoàng Linh ra, Thần Hy được đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác cô run tay mém rớt luôn hồ sơ trên tay: “Tiền.. tiền bối. Em nhớ chị lắm.” Dứt câu cô chạy lại ôm Alana: “Lần này phải nhờ em giúp rồi Tiểu Lục à.” “Tiền bối cứ yên tâm em sẽ cố hết sức.” Alana rất tin tưởng Thần Hy vì cô là một trong những thiên tài của ngành y, tính tình rất thẳng thắng nghĩ gì nói đấy không sợ mất lòng ai. Ngày cuối cùng trước khi làm phẫu thuật, Phương Khánh kéo Hoàng Linh ra ngoài cho hai người kia có thời gian riêng. Alana nắm lấy tay của Ngọc Thảo rơi nước mắt nói: “Trong lúc làm phẩu thuật, chị nhất định phải cố gắng kiên cường lên. Nhất định phải sống.” cô ráng kiềm đi nước mắt nói cô muốn chính miệng mình nói với người kia một câu đường đường chính chính mà nói nhưng không làm được. “Chị biết rồi mà.” “Hứa đi.” “Được.” hai người ngoắc tay nhau. Tối hôm đó lúc Ngọc Thảo đã ngủ Phương Khánh thì vẫn ở đó Hoàng Linh đã về nhà để sáng mai vào, Alana mở cửa phòng vào cô đã mặc bộ đồ của bệnh nhân màu xanh tay đã ghim dây nước biển cô nhè nhẹ hôn lên trán Ngọc Thảo nói nhỏ một câu: “Sống tốt thay phần của em nhé.” rồi rời đi. Hôm sau thức dậy Ngọc Thảo nghe Phương Khánh nói là Alana đã có chuyện gấp nên không thể đến được, cô cũng thông cảm. Hoàng Linh cùng bạn cô cũng tới, các bác sĩ đã sẵn sàng Thuỳ Dương nói với Thần Hy: “Chị phải cứu được dì ấy nhé.” người kia đang mặc đồ phẫu thuật đeo khẩu trang, đầu được buộc gọn gật đầu rồi vào phòng phẩu thuật. Đèn trước phòng phẩu thuật sáng lên…..

___________________

Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Hoàng Linh vẫn chưa hề hay biết gì về Alana đã mất để nhường cơ hội sống cho Ngọc Thảo. Ngày 6 tháng 6 năm 2021, Ngọc Thảo đã khoẻ hơn có thể đọc được lá thư theo đúng như tính toán của Alana. Phương Khánh đưa lá thư đó cho mẹ mình. Ngọc Thảo không gì mở ra đọc:

Ngày 6 tháng 6 năm 2021

Em không biết nên ghi địa điểm là ở đâu nhỉ? Ở cõi âm, ở sài gòn hay ở trong chị nhỉ? Hì thôi bỏ qua đi hé rườm rà quá.

Có lẽ lúc chị đọc được bức thư này thì em đã không còn được nhìn thấy chị nữa, mà sao lại là có thể đó là điều chắc chắn rồi. Sau đây là những dòng em không dám nói trước mặt chị.

Gửi cô gái làm cho trái tim của em rung động năm 15 tuổi. Chị biết ngày 26 tháng 5 là ngày gì không? Là ngày em biết đến chị cũng là ngày em được dùng chính khả năng của mình để đổi cho chị cuộc sống. Trước giờ, có lẽ chị không biết em thích chị, em thích chị rất lâu rồi, lâu đến mức nào em cũng chả nhớ. Hoàng Linh là hy vọng, là niềm tin, là động lực mà em muốn gửi gắm đến chị, hì đó chính là lí do con bé mang họ chị chứ không phải họ em. Em rất cảm ơn chị vì đã chăm sóc con bé thời gian qua và sau này nữa nhé, sau này trách nhiệm làm mẹ của con bé lại tiếp tục đè năng đôi vai của chị rồi. Em không biết tâm trạng của chị lúc đọc bức thư này như thế nào nên em nói phòng hờ thôi, nếu chị khóc thì đừng khóc nữa em vẫn luôn sống trong lòng chị mà, sau này em sẽ sống trong lòng chị qua từng nhịp đập em có thể ở bên chị mỗi ngày một cách đường đường chính chính mà không cần phía sau nhìn chị mà sợ bị phát hiện nữa. Gửi cô gái em yêu năm 15 tuổi hãy sống thật tốt nhé, sống tốt thay phần em. Em yêu chị. Em rất yêu chị.

Nếu có kiếp sau, chị hứa với em một chuyện được không? Kiếp sau dù không phải là người yêu hay bạn đời thì xin hãy làm chị em của em nhé. Chỉ cần được ở bên chị mà không sợ bị chị ghét bỏ không sợ chị bị mọi người xung quanh đàm phán là được rồi. Cuối cùng em muốn nói là: “Em yêu chị Bùi Thảo.” câu nói em không dám nói thẳng với chị. Lúc nào chị buồn, bế tắt, nản lòng thì hãy đặt hai tay của mình lên ngực nhắm mắt lại chị sẽ nghe trái tim này đang an ủi chị, chỉ lối cho chị và cỗ vũ chị! Yêu chị!

Alana.