Ngọc Thảo đọc xong thì nước mắt đã rơi lã chả, cô quay sáng nhìn Phương Khánh lơ mơ hỏi: “Alana đâu?” Phương Khánh đảo mắt đi nơi khác đánh trống lãng: “Hôm nay, trời đẹp nhỉ.” cô tuy rất giỏi nhưng không biết nói dối hay không vào thẳng chủ đề “Nói.” “Có nói không?” “Bùi Phương Khánh.” Phương Khánh không dám nói, đương nhiên là không dám nói cô sợ mẹ mình sốc. Một người đàn ông mặc vest đen độ tuổi trung niên đang người cao ráo lịch lãm đẩy cửa bước vào: “Xin chào, tôi là luật sư của cô Alana. Cho tôi hỏi hai cô phải là Bùi Ngọc Thảo và Bùi Phương Khánh không?” Phương Khánh lên tiếng: “Phải.” người kia nói tiếp: “Vậy còn cô Bùi Hoàng Linh đang ở đâu vậy? Tôi đến đây để làm theo di chúc của cô Alana.” Phương Khánh móc điện thoại ra bấm số gọi Hoàng Linh. 5 phút sau, Hoàng Linh cũng đã có mặt. Vị luật sư kia mở ra trong chiếc cặp của mình bốn cái đĩa, một bảng di chúc và ba lá thư nói: “Hai cái đĩa là của cô Ngọc Thảo, một cái đĩa của cô Hoàng Linh nhưng đến năm 18 tuổi mới được mở ra xem nên tạm thời sẽ do cô Phương Khánh giữ thay, còn cái đĩa này là của bác sĩ Lục Thần Hy nhờ cô Ngọc Thảo đưa thay. Bây giờ tôi sẽ đọc những điều trong di chúc: Phân nửa tài sản sẽ chuyển sang cho cô Hoàng Linh, Phân nửa còn lại của cô Phương Khánh đã được đóng thuế. Còn cô Ngọc Thảo thân chủ tôi chuyển lời đến cô là [ Lúc luật sư đọc di chúc em không có vật chất gì để lại cho chị cả. Vì bắt đầu từ năm 15 tuổi thì quãng đời còn lại của em đã là của chị rồi. Chị sống tốt nhé!] Công việc tôi đã xong xin phép.” ——————————
Sau chương này mình xin phép tạm ngưng một tg nhé!