Sau ngày hôm đó, thành tích môn Anh của Hoàng Linh tăng lên đáng kể bấy giờ các bài kiểm tra cô làm đều hơn cả điểm của Ngọc Hân, những người bạn thường hay chân chọc cô rằng: “Dữ ta…Biết yêu là học giỏi lên liền…Ước gì mình có người dạy kèm như vậy…” những lúc như vậy cô cũng chỉ cười cho qua. Kì thi cuối kì đã bắt đầu, những người bạn của cô đã học cùng cô để cô có thêm động lực cua đổ được người mình yêu, thời gian đó họ bỏ luôn cả việc đi chơi chỉ chăm chú học hành và cổ vũ tiếp thêm động lực cho bạn mình. { Trong cuộc sống này, dù có bao nhiêu người bạn đi chăng nữa thì ít nhất cũng phải có một người bạn thật lòng cùng ta chia sẻ trong những lúc ta buồn vui, đừng bao giờ để mất những người sẵn sàng vì mình đồng cam cộng khổ nhé *Hiện tại tác giả đang có 3 người bạn thân nhất dù không chắc có thể chơi với nhau cả đời nhưng mình vẫn luôn trân trọng từng giây phút được ở bên họ* } Ngày thi cuối cùng, mới làm Hoàng Linh sợ đổ mồ hôi hột đó là môn Anh cô giỏi đều các môn nhưng sao môn này lại khó vào não. Thi xong thì đã thấy người trong lòng ngồi ở ghế đá trước phòng giáo viên, cô quay lại nhìn những người bạn ý muốn chạy đến Thuỳ Dương không nói gì đẩy cô đến chỗ đó rồi ngoắt tay kêu cô đừng quay lại. Cô chạy đến trước mặt Ngọc Trân: “Đang đợi em hả?” Người kia ngước lên: “Làm bài sao rồi?” “Cũng được. Thôi em đi nhé.” Ngọc Trân gật đầu rồi đi vào phòng giáo viên làm gì đấy. Hoàng Linh cùng Ngọc Hân và Thuỳ Dương đi uống trà sữa Tuấn Thanh hôm nay có việc ở nhà nên không đi “ Ê tao muốn tới bệnh viện chơi với Thần Hy quá mà không biết lấy cỡ gì.” “Giờ tao giả bộ lấy dao đâm mày rồi mày vô bệnh viện nhờ Thần Hy cứu mày.” Hoàng Linh nửa thật nửa đùa nói, “Quá pơ phẹt, làm liền luôn cho nóng.” Ngọc Hân cũng hưởng ứng. Thuỳ Dương nghe xong xanh mặt: “Thôi tha. Ê Linh khi nào mày có gặp chị ấy học hỏi gì á cho tao đi chung đi.” “Ừa.” Hoàng Linh mệt mỏi nói. Tới ngày có điểm thi, Thuỳ Dương thì điểm trung bình các môn là 8,75, Ngọc Hân là 9,5, Tuấn Thanh thì 8,25,… Hoàng Linh thì được tới 9,8 do thời gian qua cô cùng các bạn rất siêng học bài nên điểm khá cao nhưng cô vẫn buồn thì môn cô mong chờ nhất chỉ có 9,5 vậy là đã không thể khiến người kia hoàn thành lời hứa, biết điểm thi xong mọi người hẹn nhau tối nay đi xoã. Hoàng Linh về nhà chuẩn bị thì thấy mẹ mình đã về còn dẫn theo một người phụ nữ, cô không chú ý lắm mà chạy vào lòng mẹ như một đứa con nít: “Mẹ à.” Ngọc Thảo ôm Hoàng Linh xoa xoa đầu hỏi: “Điểm thi thế nào?” “ Tốt lắm mẹ.” lúc này cô mới chú ý tới người phụ nữ ngồi đối diện có một chút nét hao hao giống cô: “Người này là ai vậy mẹ?” Ngọc Thảo nghe Hoàng Linh hỏi cũng đơ ra mất vài giây rồi mới nói: “Đây là… là…” bà cứ ấp a ấp úng nên người kia lên tiếng thay: “Ta là bạn của mẹ con. Tên là Alana.” Hoàng Linh nghe giọng người đó trầm ấm rất dễ chịu, có một cảm giác thân thuộc khi mới lần đầu gặp, Alana nhìn Hoàng Linh với một ánh mắt vừa hạnh phúc vừa chất chứa một nỗi buồn không thể tả nổi. Ngọc Thảo biết tròn lòng người kia như thế nào: “Linh tối nay đi chơi đi con.” “Con biết rồi mẹ. Con xin phép.” nói rồi cô chạy tung tăng lên lầu chuẩn bị đi chơi. Vừa bước ra khỏi nhà thì thấy chị mình tới: “Chị.” Phương Khánh gật đầu nói: “Đi mau đi chị có chuyện muốn nói với mẹ.” Phương Khánh mở cửa vào nhà, Hoàng Linh thì cứ ung dung dắt xe ra thì chợt nhớ để quên điện thoại nên tính vào nhà lấy vừa bước tới cửa thì nghe thấy cuộc trò chuyện của ba người bên trong, cô không thích nghe lén nhưng lần này thì khác lý trí cho cô biết khi lén cuộc nói chuyện này sẽ khai phá một bí mật đã che giấu cô bao nhiêu năm qua “Đây là Alana, con ngồi xuống đi.” “Con chào dì.” “Chào con.” “ Hôm nay mẹ gọi con đến đây có việc gì à?” “Um. Mẹ có chuyện muốn nói với con. Con phải thật bình tĩnh khi nghe mẹ nói.” “Mẹ nói đi con nghe.” “Chuyện thứ nhất, mấy tháng này mẹ sang Mỹ vừa làm việc vừa khám bệnh thì bác sĩ bên đó nói tim của mẹ có vấn đề cần phải có tim thay thế, nhưng thật may có một người chịu ghép tim cho mẹ vào 27/5 là tuần sau mẹ sẽ tới bệnh viện x để thực hiện ghép nhưng mà cơ hội thành công là 50/50 nên mẹ muốn nói với cô là nếu mẹ con chuyện gì…” Chưa nói hết đã bị Alana cắt ngang: “Không chị nhất định sẽ không có gì hết.” “Sao mẹ không làm ở nước ngoài cho an toàn?” “Không mẹ muốn làm ở đất nước mà mẹ được sinh ra, mẹ đã mời những bác sĩ đó tới bệnh viện x phối hợp cùng bác sĩ Lục Thần Hy chuyên khoa Tim mạch- L*иg ngực ở đây.” Hoàng Linh nghe tới khúc này thì rất tự hào vì đây là sư phụ của cô. “Hình như mẹ vẫn chưa nói hết còn chuyện gì nữa hả.” “Um. Thật ra Hoàng Linh không phải con ruột của mẹ.” Hoàng Linh nghe đến đây thì sốc lắm cô mở cửa chạy vào hỏi: “Vậy ai mới là mẹ ruột của con.” 3 người kia khá bất ngờ về việc Hoàng Linh đã nghe được cuộc nói chuyện nãy giờ. Ngọc Thảo nhìn Alana: “Đây mới là mẹ ruột con.” Hoàng Linh chỉ thẳng tay về phía Alana nói: “Bà ta không xứng. Nếu bà ta thực sự là mẹ ruột con thì trong suốt 15 năm qua đã ở đâu những lần con kề cận với cái chết bà ta đã ở đâu giờ lù lù xuất hiện nhận mình là mẹ ruột. Không xứng.” Phương Khánh không nhịn được mà la Hoàng Linh: “BÙI HOÀNG LINH. Em nói chuyện kiểu gì vậy hả.” Alana không muốn mọi chuyện đi quá xa: “Thôi được rồi đừng nói nữa. Hoàng Linh đúng vậy ta không xứng làm mẹ con, hãy trân trọng người đã nuôi dưỡng bảo vệ con trong suốt thời gian qua.” nói xong cô bước thẳng ra khỏi nhà Ngọc Thảo vội vàng chạy theo.