Đến lúc về, Hoàng Linh hỏi Ngọc Trân: “Vậy đó là lời hứa hả?” Ngọc Trân nửa đùa nửa thật nói: “Tuỳ vào người nghe hiểu như thế nào.”. Từ sau hôm đó, Hoàng Linh học hành chăm chỉ đến điểm Anh cũng gần vượt được mặt Thuỳ Dương, Ngọc Hân học giỏi Anh nhất đám cố lắm cũng chỉ được 7điểm là cùng, Thuỳ Dương thì cũng chỉ được 4đ là cùng, Hoàng Linh thật thảm hại trong việc học Anh nên duyên trời mới xếp cho cô phải lòng giáo viên dạy đúng môn ấy? Bạn của Linh Bùi thấy cô thay đổi bất thường học hành chăm chỉ hơn nhưng đi quẩy đêm phia thì chưa bao giờ lỡ hẹn. Tuấn Thanh với Ngọc Hân không còn thân như trước nữa, những cuộc đi chơi sẽ không bao giờ đủ mặt của hai người nữa có người này thì không có người kia, Thuỳ Dương thầm tiếc cho một mối tình họ chỉ thiếu một lời khẳng định mối quan hệ thôi là đã thành đôi nhưng lại thất bại ở bước cuối… Cô thầm cầu nguyện cho mối tình của Hoàng Linh. Sau bao ngày chăm chỉ học tập, cuối cùng cũng đến ngày thi cuối kì 1, trong những ngày thi ngày nào Hoàng Linh,Thuỳ Dương, Ngọc Hân cũng đến thư viện học bài lúc nào Thần Hy, Phương Khánh rảnh cũng sẽ đến để giúp học bài. Một ngày cũng như mọi ngày ba người lại cùng nhau đến thư viện thì thấy Ngọc Trân đang ở bàn kia tìm hiểu sách gì đó thấy cô quá tập trung nên cũng không lại chào hỏi, học được tới 10 giờ thì điện thoại của Ngọc Trân có người gọi cô ra ngoài nghe điện thoại là Tường Hy gọi: “Trân Trân…” giọng Tường Hy hôm nay buồn buồn “Con nghe nè dì?” “Công ty có chuyện rồi…” “Chuyện gì vậy dì?” “Công ty bị lộ kế hoạch ra ngoài đang rất nguy cấp…” Ngọc Trân nghe đến đây thì hoang mang tột độ: “Vậy có cách nào không dì?” “Có…” “Cách gì vậy dì” “Thiếu gia của tập đoàn Thanh Thị chuẩn bị đến tuổi lấy vợ…con có thể giúp dì lần này… được không..” cô nghe đến đây thì chết lặng: “Cho con thời gian suy nghĩ được chứ?” “được…3 năm nữa cậu ấy mới chấp nhận lấy vợ bây giờ là hôn phối…” Tường Hy cũng không muốn Ngọc Trân vì chuyện của mình mà mất đi hạnh phúc riêng, ba mẹ của Ngọc Trân trước khi chết đã giao Ngọc Trân cho bà chăm sóc sớm đã xem như con gái ruột. Cô cúp máy đi vào thư viện thu dọn đồ rồi về nhà, thấy người kia chuẩn bị về thì Thuỳ Dương ra hiệu cho Hoàng Linh lại bắt chuyện: “Cô về hả?” “Ừ” Ngọc Trân không cần biết là ai cũng không nhìn mà đáp rồi trực tiếp đi về Hoàng Linh nhìn hai người bạn của mình thì hai người kia cũng nhún vai không hiểu chuyện gì. Ngọc Trân về điện cho hai người bạn của mình kể trong nước mắt, Phương Anh nghe mà sót nhưng vẫn phải nói ra: “Mày còn 3 năm thì ráng tận hưởng thời gian ở bên con bé gì đó đi…Rồi đợi đến lúc ra đi không phải hối tiếc…” Ngọc Trân không biết lúc nào nước mắt đã lã chã rơi, Hoàng Linh lúc nãy thấy Ngọc Trân lạ lạ nghĩ cô không khoẻ nên có mua một ít súp nóng qua nhà Trân Trân. Ngọc Trân nghe tiếng chuông cửa, cô mới gắn camera ở trước cửa nhà nên sẵn mở lên text thử thì thấy là Linh Bùi cô vội lau nước mắt tạm biệt hai người bạn của mình xong xuống mở cửa. “Muộn rồi em tới đây làm gì??” “Sao mắt cô xưng vậy?” Hoàng Linh đưa tay lên chạm vào mắt của Ngọc Trân, cô vội dùng tay gạt ra quay mặt đi “Nãy em thấy cô ở thư viện lạ lạ nghĩ cô bị bệnh nên mua đồ ăn qua nè.” “Vậy tôi nhận em về đi.” “Cô mới nói muộn rồi vậy cho em ở ké mụt đêm điii.” ^Đúng là không ai bình thường khi yêu mà^ Hoàng Linh nhõng nhẽo đòi ở lại nhà Ngọc Trân, cô cũng không nỡ đuổi về nên cũng gật đầu đồng ý. Nằm trên giường Hoàng Linh thiu thiu muốn ngủ thì nghe người cạnh bên nói: “Em thi xong đi chơi không?” Nghe vậy hai mắt cô sáng loá lên: “Thi xong ngay nô en luôn á. Đi chứ.” “Dị thôi bữa khác đi.” “Bữa đó cô bận hả?” “Không sợ em đi chơi với bạn thôi.” “Xời bạn bè 1,2g sáng đi cũng đựt mà.” “Đi chơi khuya nhiều không tốt đâu.” “Em biết rồi màaa kkkk. Cô thích em từ khi nào vậy?” “Từ đêm đầu tiên tôi ngủ cùng em. Thôi nói nhiều quá đi ngủ đi.” Hoàng Linh chìm vào giấc ngủ nhưng Ngọc Trân thì không cô ngắm nhìn Hoàng Linh thật kĩ cố gắng in sâu từng nét trên khuôn mặt kiều diễm ấy cô sợ một ngày cô không thể nhìn thấy Hoàng Linh vui vẻ bên mình như lúc này. Ngày thi cuối cùng cũng đã xong, Thuỳ Dương rủ Ngọc Hân Linh Bùi và Tuấn Thanh đi đến quán cũ Tuấn Thanh viện cỡ đi tập bóng rổ không đi để Ngọc Hân được tự nhiên đi, Hoàng Linh gặp Tuấn Thanh nói thẳng: “Mày tính như vậy tới bao giờ?” Tuấn Thanh trầm ngâm không biết như thế nào mới phải, Ngọc Hân từ đâu lên tiếng: “Làm chị em bình thường thôi cũng được mà. Tao không ngại mắc gì mày ngại?” Thuỳ Dương theo sau cũng gật đầu đồng ý. Hoàng Linh dù không cao bằng Tuấn Thanh nhưng vẫn đủ để choàng tay qua cổ lôi cậu đi: “Nay mày không đi tao cùng lôi mày đi.” thế là cả bốn cùng đi ăn uống no nê thì nói tới chuyện tình cảm. “Hôm nay nô en mày có rủ chị Khánh đi chơi không?” “Không chị ấy bận lắm.” thật ra thì nô en nhóm Linh không đi chơi mà dành thời gian cho gia đình cô thì năm nào thời gian này mẹ và chị cũng bận nên chỉ lủi thủi một mình nhưng năm nay đã có người ở cạnh nên hào hứng lắm. Cô đã hẹn 5giờ chiều sẽ chạy qua rước Ngọc Trân mà mới 1 giờ trưa cô đã chuẩn bị, cô call video cho chị mình lựa giúp mình xem bộ nào đẹp thì chọn một cái áo croptop màu đỏ một chiếc quần màu be và một chiếc áo khoác trắng, 5g cô chạy qua nhà Ngọc Trân thì thấy nàng mặc một chiếc áo thun nike màu trắng và một chiếc quấn sort màu đen: “Đi coi phim hé.” “Cô muốn đi đâu cũng được.” cả hai cùng coi phim ma trong rạp phim khá lạnh mà một người thì mặc áo croptop một người mặc quần sort quá chuẩn một đôi:)) Ngọc Trân thì không thể chịu lạnh mà lâu lâu cố nhịn nhưng vẫn ho một hai cái Hoàng Linh lãng mạn cởϊ áσ khoác mình đấp lên đùi cho cô thấy vậy mới nói nhỏ vào tai: “Em không lạnh sao mà đấp cho tôi?” “Em không có yếu như chị nên không có lạnh.” “Chị?” Ngọc Trân bất ngờ khi Linh Bùi lại gọi mình bằng chị, người kia đùa nói: “Không lẽ gọi bằng anh sao? Hôm nay ngày nghỉ mà gọi bằng chị là đương nhiên.” Hai người đều ở một mình trong hai ngôi nhà rộng lớn nên khi đi coi phim ma cũng sẽ chẳng lãng mạn như những cặp khác. Xem xong hai người đi ăn, Hoàng Linh ăn xong hơi khó tiêu nên chở Ngọc Trân đi vòng vòng hóng gió, Ngọc Trân ôm Hoàng Linh tựa đầu lên vai nói nhỏ: “Tôi sẽ không quên ngày hôm nay được ở bên em như thế này.” người kia nghe thấy thì ấm lòng nói: “Em cũng không bao giờ quên.” cả hai chẳng ai nói gì nữa. Tối về, Hoàng Linh thì vui vẻ trái ngược cô Ngọc Trân thì u sầu về chuyện sau này sẽ không còn được ở bên nàng.