Vậy Em Là Gì Với Cô?

Chương 11: Ân hận

Hoàng Linh đơ ra chưa hiểu chuyện gì, chưa có ai đối xử như vậy với nàng, nàng cứ nghĩ Ngọc Trân đùa mình nên cứ ngồi trên xe đợi hơn 1 tiếng đồng hồ trời bắt đầu mưa nhẹ từng giọt nước rơi trên mặt nàng, nàng cũng chẳng có phản ứng gì ~ Lấy mày ra để làm ví dụ cho mày thằng ngu mà còn lú~ nhạc chuông điện thoại của cô vang lên cô mới có động tỉnh lấy điện thoại ra nghe vừa nghe vừa chạy xe đến chỗ tránh mưa. Đầu dây bên kia lên tiếng: “Alo là mẹ đây Linh. Con qua nhà chị hai chở mẹ đến sân bay được không mẹ cần qua Mỹ có việc gấp. Chị hai con đi làm chưa về nên con qua đón mẹ nhé.” Hoàng Linh nói giọng vui vẻ: “Dạ mẹ con qua liền.” cúp máy cô thở dài ra một hơi rồi phóng nhanh qua quận 2 đón mẹ mình, mẹ có thể tự chạy xe còn chạy ghê hơn cả cô nhưng sao không tự chạy đến sân bay nhỉ? Cô chở mẹ mình tới sân bay Tân Sơn Nhất hỏi mẹ mình rằng: “Mẹ có thể chạy đi được mà? Bao lâu thì mẹ về?” Mẹ cô gác cằm lên vai cô nói: “Tại mẹ muốn con gái chở đi thôi. Với lại kì này có thể sẽ đi máy tháng nên không thể gửi xe ở sân bay được.” Đây không phải lần đầu mẹ cô bỏ cô đi lâu như vậy nên cô cũng không hỏi nhiều. Mẹ cô lên máy bay rồi cô mới rời đi, nhớ tới Thuỳ Dương không biết bạn mình sao nên chạy thẳng qua bên nhà Thuỳ Dương chơi mà quên mất rằng từ sân bay qua tới nhà Thuỳ Dương khá xa và mưa đột nhiên đổ lớn vì trong đầu cô bây giờ không còn quan tâm đến những thứ xung quanh. Chạy tới nhà Thuỳ Dương cô bấm chuông dì Phạn giúp việc nhà của Thuỳ Dương ra mở cửa thấy người Hoàng Linh ướt như chuột lột thì mau chóng mở cửa cho cô chạy xe vào. Thuỳ Dương đã dọn ra ở riêng nên bạn bè của cô có thể qua nhà mình thoải mái mà không lo làm phiền ai hết. Nghe dì Phạn nói anh em mình tới mà lại dằm mưa ướt như chuột lột thì chạy xuống phòng khách gặp Hoàng Linh: “ TRỜI! Mày khùng hả Linh dằm mưa chạy qua đây bệnh thì sao. Cơ thể mày sức đề kháng yếu lắm đó.” cô vội nắm tay Hoàng Linh dẫn lên phòng tắm và nhờ dì Phạn chuẩn bị cho Linh một bộ đồ ấm rồi nói dì Phạn cứ đi nghỉ sớm còn lại cô lo được. Thuỳ Dương xả nước nóng vào bồn tắm nói: “Mau ngâm mình vào đây đi.” Hoàng Linh dường như không nghe thấy Thuỳ Dương nói gì nên chẳng có chút hành động nào, người kia thấy chị em mình cứ đơ đơ nên lấy tay vỗ vài cái vào má của Hoàng Linh để cho cô tỉnh, cô như vừa được kéo ra khỏi đóng suy nghĩ hỗn tạp của mình: “Mày là Thuỳ Dương mà, tao tính tới nhà Muối Tiêu mà sao tự nhiên lại ở đây?” Thuỳ Dương nghĩ rằng bạn mình đã bị khùng nên lắc hai bên vai của Hoàng Linh kia mà hét: “Tao là Muối Tiêu nè là Lê Thuỳ Dương nè đây là nhà tao, mày dằm mưa tới đây đó.” Hoàng Linh cảm nhận được đầu mình rất đau xoay vòng vòng như chong chóng, các đầu ngón tay tê tê, cô mệt mỏi nói: “ À tao tắm chút đêm nay tao ngủ nhà mày nhé.” Thuỳ Dương ra ngoài cho Hoàng Linh tắm, rất lâu sau mới thấy Hoàng Linh bước ra cô hỏi Thuỳ Dương: “ Vết thương mày sao rồi vệ sinh giống như cô Lục nói chưa?” Thuỳ Dương không hiểu sao Linh lại gọi bác sĩ Lục là cô Lục mà thấy bạn mình đang không bình thường nên cũng nghĩ chỉ là nói mớ thôi: “ Tao chưa định sáng mai mới làm.” Linh gắng gượng làm ra vẻ như mình không sao: “ Thôi nhiễm trùng là chết. Mày chết rồi lúc tao buồn không ai cho tao qua nhà đêm khuya nữa, Ngọc Hân chắc chắn sẽ cho tao ở mà sáng hôm sau sẽ nghe chửi đó. Để tao làm cho.” Dương biết tên này đang gặp chuyện gì đó, biết sẽ không có cơ hội từ chối nên cởϊ áσ ra để cho người kia làm vệ sinh xong cô tắt đèn cho Linh ngủ. Dương nhắn tin vào group hỏi: “ Bây biết tối nay Linh có chuyện gì không?” Ngọc Hân mở cuộc call group Dương mở cửa ra khỏi phòng để nghe, Thanh không vào giờ này là giờ cậu đang game và thường chuyện buồn của con gái cậu cũng không biết gì nên cũng không muốn làm mng mất hứng. Dương kể cho những chuyện vừa xảy ra Ngọc Hân nói: “ Tao nhớ bữa nó hào hứng kể tao là 357 từ 6g đến 8g nó học thêm ở nhà bà chủ nhiệm mà nhà bả ở quận 4 á. Mà nếu 8g ra mà nhà mày ở quận Nhất thì cũng không thể nào nó ướt vậy được hơn nữa 10g mưa mới lớn mà.” “ Để sáng ra tao hỏi nó.” 10g sáng hôm sau, Hoàng Linh đã tỉnh nhưng cơ thể rất mệt mỏi các đầu ngón tay nó còn tê hơn đầu cứ đau và xoay quài Dương nghiêm túc hỏi: “ Kể tao nghe việc tối qua. Hôm nay mày không kể tao gọi cho chị mày hỏi sớm muộn gì tao cũng biết thà thành thật từ bây giờ.” Hoàng Linh nằm xuống giường tránh ánh mắt của Thuỳ Dương lấy gối che mắt cực nhọc nói: “7g45 tối qua mẹ tao đang ở bên quận 2 nhờ tao chở qua sân bay Tân Sơn Nhất để đi công việc nên tao chạy qua rồi chở mẹ đi sân bay đợi khi máy bay cất cánh thì tao chạy qua nhà mày. Chỉ dị thôi.” Thuỳ Dương lạnh lùng đáp: “ Thật không? Mày không giấu giếm gì à?” Hoàng Linh như bị nắm đuôi nói: “ Thật.” Thuỳ Dương dựt cái gối ra khỏi Hoàng Linh căng thẳng hỏi: “ Ngọc Trân đâu? Hôm qua bả có hẹn với mày mà?” Hoàng Linh đâu hai chân mày lại: “ Đừng nhắc nữa đi ăn sáng đi tao rủ Ngọc Hân mày rủ Bảo Nhi đi. Ăn xong tao có hứng rồi nói.” Quán hôm nay là do Bảo Nhi chọn là quán đồ tàu nổi tiếng ở Sài Gòn được cả Woossi review nằm ở quận 3, vào quán không biết là do duyên trời hay là do nghiệp của Linh Bùi mà thấy Ngọc Trân đang ăn ở đó, cô vờ như không thấy người kia cũng vậy 3 người kia thấy hết nhưng chẳng thèm nói, Hoàng Linh chẳng ăn được gì cả cảm thấy trong người như sắp ngất đến nay thiết nghĩ là do trong quán ngộp quá nên nói: “ Tao ra ngoài hóng gió chút.” Ngọc Hân nói nhỏ: “ Giờ này trễ rồi quán có 5 người mà ngộp cái l*n tao.” Bảo Nhi vội bịt miệng cô lại sợ chủ quán nghe sẽ nghĩ họ vô văn hoá. Hoàng Linh đứng dậy thì hai ánh mắt bắt gặp nhau, tim cô như bị ai đó đâm một nhát khi nhớ lại chuyện tối qua lạnh lùng đi ngay, Thuỳ Dương thở dài vì lo cho bạn mình đang gặp quả báo. “ LINH, HOÀNG LINH.” Ngọc Hân hét lớn khi thấy Hoàng Linh đột nhiên bước ra đến cửa quán thì liền ngất đi, 3 người vội đỡ Hoàng Linh mọi người xung quanh ai cũng bu vào xem. Ngọc Trân thấy vậy thì chạy vào giải tán đám đông để cho Hoàng Linh không bị ngộp: “ Mau gọi xe cấp cứu đi.” Thuỳ Dương vội gọi cho Thần Hy nhờ cô điều dùm mình một chiếc xe cấp cứu và chỉ cách sơ cứu trước vì tay chân của Linh đang bị co giật liên tục. 5 phút sau, xe cấp cứu đến Thuỳ Dương và Ngọc Trân đứa Linh lên xe cấp cứu, Ngọc Hân chở Bảo Nhi đi thông báo cho Phương Khánh. Trên xe cấp cứu, Ngọc Trân lo lắng không thôi liên tục cầu nguyện cho Hoàng Linh cô rất ân hận vì đêm qua đã làm vậy. Thần Hy cùng đội ngũ y tá đã đợi sẵn ở cổng nên xe cấp cứu vừa tới là đẩy Hoàng Linh vào phòng cấp cứu ngay. Thuỳ Dương đi đăng kí thủ tục nhập viện cho bạn mình, Ngọc Trân ngồi đợi ở ngoài phòng cấp cứu mà nước mắt đã rơi lúc nào không hay. Hơn 30 phút sau Linh được đẩy ra chị của cô cũng đã tới ba người bạn của cô cùng Phương Khánh chạy tới bao quanh Thần Hy hỏi có chuyện gì, Ngọc Trân nhìn Thần Hy mà ngớ người ra vì đó là cô gái hồi tối mà Thanh Uyên chụp ảnh gửi cô xem. Thần Hy nhìn Thuỳ Dương nói: “ Tình hình hiện tại gọi là an toàn thì không an toàn mà nguy hiểm thì cũng không hẳn. Em ấy bị hạ canxi huyết cộng thêm có đả kích tinh thần khá lớn và có vẻ như đêm qua đã dằm mưa trong thời gian dài. Hiện tại thì cần quan sát thêm. Tôi còn có việc xin phép đi trước.” Khánh Bùi đợi khi bác sĩ Lục đi khỏi rồi nói: “ Chị đi đóng tiền viện phí cho Linh. Linh có gì thì điện báo chị nhé và đừng nói với Linh rằng chị đã tới.” Ngọc Hân đã hiểu chuyện gì xảy ra bỏ đi ánh mắt dịu hiền vừa rồi nắm tay Phương Khánh níu lại ra hiệu cho Bảo Nhi và Thuỳ Dương tránh mặt đi một chút: “ Đả kích tinh thần, chị không muốn biết chuyện gì đã xảy ra sao?” Phương Khánh cười mỉm nhìn Ngọc Hân nói: “Em đã quay trở lại như lúc trước rồi sao? Chị còn nghĩ em sẽ định hiền lành đến bao giờ sau chuyện hôm đó, như vậy mới đáng làm đàn em chị, chị biết hết rồi.” Phương Khánh nói giọng rất tự hào về việc Ngọc Hân là đàn em mình rồi quay mặt bỏ đi, bước ngang Ngọc Trân còn không quên tặng một cái liếc có thể chém đứt đầu người thấy ngay. Ngọc Hân túm lấy cổ áo nhẹ nhàng nhấc bổng Ngọc Trân lên lạnh lùng hỏi: “Tối qua, cô đã làm gì Hoàng Linh.” Thuỳ Dương, Bảo Nhi biết Ngọc Hân đã nhịn hết nổi rồi thì chạy lại ngăn cản Ngọc Hân. Ngọc Trân cũng chẳng dấu giếm gì mà: “Tối qua do Hoàng Linh đến trễ nên tôi có nói em ấy về đi nhưng em ấy cứ ở ngoài cửa tôi nghĩ rằng một chút rồi em ấy sẽ đi.” Tới phiên Thuỳ Dương nổi điên, đẩy Ngọc Trân ngã xuống đất mà nói: “ Nó đã ở ngoài mưa 3 tiếng đồng hồ vì cô đó. Lúc trước, nó đã bị như vậy một lần rồi nó mém nữa là mất mạng. Hồ sơ của nó có ghi rõ là nếu bị như vậy một lần nữa sẽ có khả năng không thể cứu được nữa. Cô không xứng cút khỏi mắt tôi.” Bảo Nhi một lần phải ngăn cả hai người có sức lực như siêu nhân mà ước hôm nay mình nhận lời đi ăn chung với Thanh Vỹ, cô lên tiếng làm giảm đi bầu không khí: “Thôi thôi, dù gì cô ấy cùng không biết chúng ta đi coi Hoàng Linh đi.” rồi đẩy Ngọc Hân với Thuỳ Dương đi. Ngọc Trân được một cô y tá đi ngang qua thấy vậy nên giúp đỡ dậy ngồi lên ghế, nghe được câu nói của Thuỳ Dương mà cô chết lặng * Tại sao con bé không đi về. Sao lúc đó mình lại làm vậy. Sao con bé vì hành động nhỏ đó của mình mà bị đả kích mạnh tới vậy. Sao lại dằm mưa 3 tiếng chứ. Sao mình lại đau lòng đến vậy.* nước mắt lã chả rơi nhưng cô không hiểu vì sao mình lại khóc. Nếu như Linh thực sự có chuyện gì thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Thuỳ Dương đột nhiên mở cửa ra rất mạnh mà hét lên: “ CHỊ LỤC ƠI. CHỊ LỤC ƠI HOÀNG LINH HOÀNG LINH GIÚP EM VỚI…