Sau khi rời khỏi phòng hiệu trưởng, Ngọc Trân đợi khi Phương Khánh và Hoàng Linh nói chuyện xong thì mới cất tiếng nói với Hoàng Linh: “Em lên lớp học tiếp nhé.” Tịnh Phúc vừa đỡ Thuỳ Dương ra thì nghe Ngọc Trân nói với Hoàng Linh lên lớp học tiếp nhưng cậu thừa biết hôm nay hai đứa em của mình không muốn học ngay hôm nay nên lên tiếng giải vây: “Chào cô, tôi muốn xin cho Thuỳ Dương và Hoàng Linh nghỉ học sáng hôn nay nhé. Tôi hiện tại vẫn còn có việc nên là muốn nhờ Linh đưa Dương đi bệnh viện kiểm tra.” Phương Khánh không đợi mọi người nói chuyện xong thì đã đi mất dạng. Ngọc Trân khi nghe người nhà của học trò nói vậy thì cũng chẳng còn cách nào có thể giữ chân Hoàng Linh và bạn của em ấy được nữa: “Được, nhưng mà hai em sẽ phải chép bài lại đầy đủ nhé. Tôi xin phép lên lớp dạy tiếp.” Tịnh Phúc gật đầu, người kia cũng nhanh chóng đi lên lớp mình đang dạy dang dỡ để tiếp tục công việc. Hoàng Linh nhìn Thuỳ Dương với ánh mắt lo lắng nói: “Còn đau không? Tao chở mày đi coi kĩ.” Thuỳ Dương lúc nào cũng lạc quan tươi cười nói: “Dăm ba mấy cái này đây đâu phải lần đầu. Lo lắng cái gì không biết.” Tịnh Phúc vỗ vào đầu của Thuỳ Dương một cái: “A đau”, Tịnh Phúc cười lớn: “ Há Há há nói thì hay lắm tới chừng vô bệnh viện cái khóc như con nít.” Hoàng Linh không tài nào cười nổi cô nhìn hai anh em họ bằng ánh mắt u buồn rồi hỏi: “Chị em đi đâu vậy anh?”, Tịnh Phúc biết trong lòng Linh đang nghĩ gì vì anh đã sớm xem nàng như em gái ruột: “ Chị hai em còn đang họp ở công ty, lúc nãy nghe điện thoại của mẹ em nói ngày đầu đi học ở trường mới mà xuống phòng hiệu trưởng ngồi rồi thì chị em mặt biến sắc cho dừng cuộc họp rồi chạy tới đây. Anh cũng đang họp chung nên cũng chạy theo tới. À còn Ngọc Hân với Tuấn Thanh đâu sao không thấy?” Thuỳ Dương nói nhanh: “ Linh đi lẹ đi mày đợi hai đứa nó xuống là mình chết chắc. Kiểu gì mà hai đứa nó không bị bà Trân phát hiện.” Hoàng Linh mới nhớ ra anh em chí cốt của mình còn đang ở hầm bom nên cũng nhanh chóng tạm biệt Tịnh Phúc rồi chạy qua chỗ lấy xe chở Thuỳ Dương đi khám. Trên lớp, Ngọc Trân vừa mới bước vào thì Tuấn Thanh và Ngọc Hân vội vã núp xuống bàn để tránh đi ánh mắt hình viên đạn của Ngọc Trân. Nàng giáo viên máu đã lên tới não vì ngay buổi học đầu đã có hai học sinh cúp tiết thì nói: “ Nãy giờ chúng ta học nhưng chưa trả bài, mời em Phạm Ngọc Hân lên trả bài. Tuấn Thanh lên bảng sửa bài lấy điểm.” 4 người tuy rằng có những sở trường riêng biệt không ai giống ai nhưng được cái rất đồng tâm hiệp lực trong việc học dở môn Anh. Ngọc Hân và Tuấn Thanh bước lên bảng mà tay chân lạnh ngắt, sau 15p trả bài thì trong tập của hai người được phê một con điểm màu đỏ làm nổi bật trang đầu tiên trong quyển tập: “ 0 điểm về chỗ!” Hai người chửi thầm Hoàng Linh và Thuỳ Dương vì dám bỏ họ giữa chợ để rồi phải nhận lại kết cục này. Hoàng Linh hôm nay chạy xe khá chậm chỉ 35 cây số trên giờ, Thuỳ Dương thấy tốc độ lạ lạ nên hỏi: “Mày sao vậy.” Hoàng Linh không trả lời cô hỏi tiếp: “Đang nghĩ về chị Khánh Bùi hả? Tao thấy chị ấy không để bụng chuyện xưa đâu mày đừng nghĩ nhiều quá rồi buồn.” “Um” Linh Bùi nhẹ nhàng phát ra một tiếng duy nhất. “Sao lúc nãy mày có thể lên cứu Tuấn Thanh và Ngọc Hân để trốn chung mà không làm?” Hoàng Linh hỏi, Thuỳ Dương phì cười nói: “Tối qua Thanh nó có tân sự với tao, tao nói nó phải chủ động cua đi thì may ra Ngọc Hân nó mới có gì đó hơn tình anh em, nên là tao để nó có thời gian riêng với kia kia.” Ngồi ở bệnh viện khá lâu thì có một chị y tá ra nói với Hoàng Linh rằng: “Em là người nhà của Lê Thuỳ Dương hả?” Hoàng Linh gật đầu chị y tá đó nói tiếp: “Em đi theo chị nhé.” Mở cửa phòng bác sĩ Thuỳ Dương đã ngồi ở đấy sẵn, Linh Bùi cũng ngồi xuống kế bạn mình. Vị bác sĩ khám cho Dương là nữ lại còn khá đẹp nhìn Linh nói: “Vết thương của bạn em khá sâu và lớn nhưng may là chưa cắt đứt gân hay cơ ở vai chỉ cần may vết thương lại rồi chích ngừa phòng bị nhiễm trùng là ok.” Chị bác sĩ đó cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh ở bên hàm trái trên. Thuỳ Dương nắm chặt tay của Hoàng Linh mà nói: “Tao không may được không mày. Tao hơi…” “Sợ thì nói mẹ đi, nãy còn mạnh miệng nói lắm mà.” Hoàng Linh nói với giọng chăm chọc. Chị bác sĩ giải thích cho Dương rằng: “Nếu em không muốn may chị cũng không ép nhưng mà nếu nó bị nhiễm trùng gây ra nhiễm trùng máu rồi tử vong thì chị không chịu trách nhiệm nhé.” Hoàng Linh làm ra bộ mặt buồn mà không hề giả trân nhìn Thuỳ Dương rồi nắm tay giả bộ khóc nói: “Nghiêm trọng vậy sao chị. Dương à tao rất vui vì được làm anh em với mày trong 5 năm qua tao sẽ chăm sóc tốt cho mình mày cứ thanh thản ra đi nhé.” Thuỳ Dương cố gắng gồng mình nói: “Nín. May thì may ai sợ.” “Tốt! Hảo hán phải vậy.” Chị bác sĩ nói rồi chị y tá nói: “Vậy em đi theo chị chuẩn bị nhé.” Linh Bùi ước mơ làm bác sĩ từ nhỏ nên nhân cơ hội này nói: “Em đi chung với được không ạ?” Chị bác sĩ nhè nhẹ gật đầu. Tới phòng vệ sinh vết thương để chuẩn bị may lại, chị y tá đυ.ng vào người của Dương làm cô theo phản xạ bật dậy lùi lại nói một giọng hốt hoảng: “Chị làm gì vậy?” chị y tá ngạc nhiên nói: “Chị vệ sinh vết thương cho em thôi mà?” Linh Bùi thấy vậy thì nói: “Không cần đâu chị em làm cho cậu ta được rồi. Tụi em hơi ngại về việc có người động vào người nên chị thông cảm.” chị y tá nghi hoặc nhìn Linh hỏi: “Em làm được không vậy?” Nàng cười nhẹ tự tin nói: “Mấy này là chuyện nhỏ với em thôi phiền chị ra ngoài giúp em một chút nhé.” chị y tá nghe vậy cũng chẳng biết phải làm gì nên đành ra ngoài. Nàng tiến lại chỗ Dương, Dương cũng bình tĩnh lại để cho nàng làm, nàng nhẹ nhành cởi bỏ lớp băng bó cũ kia đi, tháo chiếc áo của trường vì lúc nãy sau khi kiểm tra sơ Thuỳ Dương bị ngại về chuyện có ai lạ động vào mình nên đã băng bó lại như cũ. Sau khi tháo chiếc áo của trường thì Hoàng Linh mở to mắt nhìn bạn mình đang có một vết thương lớn trên vai mà lại muốn tìm hai chị em kia lấy mạng, Thuỳ Dương nói trấn an Hoàng Linh: “Tao không đau mà làm tiếp đi mày.” Linh gật đầu rồi dùng kéo cắt mất đi tay áo của Thuỳ Dương lộ ra một bên vai ngoài máu thì có thể thấy được xương nhô ra và một nước da trắng tinh, cô tiếp tục cầm nhíp gắp bông gòn đã thấm cồn rồi nhẹ nhàng lau vết thương, Hoàng Linh duy chuyển bông gòn tới đâu thì Thuỳ Dương cắn răng nuốt nước mắt ngược vào tới đó. Sau khoảng 7 phút thì đã xong, Thuỳ Dương thở hắt ra một hơi dài nhìn đống bông gòn chính đầy màu trên khay. Chị bác sĩ mở cửa bước vào: “Chà tay nghề cũng khéo đấy. Sau này có tính làm bác sĩ không nhóc.” Hoàng Linh gật đầu lia lịa Chị bác sĩ vừa cười bảo: “Nếu vậy thì nên trau dồi kĩ năng từ bây giờ đi. Có gì muốn học cứ tìm chị. Tới bệnh viện thì nói muốn gặp phó trưởng khoa cấp cứu Lục Thần Hy là có thể gặp chị.” Linh hai mắt sáng như thấy vàng hớn hở nói: “ Sư phụuuu” Bác sĩ Lục vừa nhìn là biết Hoàng Linh có tài nên muốn giúp đỡ và cũng một phần Thuỳ Dương là bạn thân của Hoàng Linh mà bác sĩ Lục vừa nhìn thấy Thuỳ Dương thì đã si mê. Bác sĩ Lục nói: “Được rồi nhịn một chút sẽ hết ngay thôi.” 15 phút trôi qua cuối cùng cũng may xong Thuỳ Dương nhịn đau mà người đầy mồ hôi: “ Chị add fr face em nhé bác sĩ Lục em không biết cách chăm sóc vết thương nên nhờ chị chỉ.” Bác sĩ Lục rút ra một chiếc thẻ từ ở túi của chiếc áo trắng bác sĩ cô đang mặt rồi quẹt vào điện thoại của Thuỳ Dương. ~ Tút ~ Thông báo của safari hiện lên Thuỳ Dương tươi cười nói: “Em cảm ơn.” Bác sĩ Lục gật đầu rồi đi ra khỏi phòng chị y tá vừa nãy bước vào nói: “Em ra quầy lấy thuốc nhé.” Hoàng Linh lấy chiếc áo sơ mi của trường của mình cho Thuỳ Dương khoác đỡ rồi ra lấy thuốc chở cô về. Vừa về tới nhà Hoàng Linh đã xin face bác sĩ Lục để hẹn chiều nay đi cà phê cô có một số vấn đề muốn hỏi. Cô đã hẹn được Thần Hy 5g30 ở quán Coffee House , 5giờ30 bác sĩ Lục đã ở đấy sẵn khi Hoàng Linh tới. Hoàng Linh hỏi Thần Hy khá nhiều vấn đề về y khoa hai người nói chuyện rất hợp, đến 6giờ Hoàng Linh quên hẳn là mình có hẹn với Ngọc Trân cô hỏi Thần Hy: “ Bác sĩ làm sư phụ của em nhéee” Thần Hy không trả lời mà hỏi ngược lại Hoàng Linh: “Thuỳ Dương có biểu hiện sốt hay gì không.” Rồi chỉ cho Hoàng Linh cần làm gì khi gặp những trường hợp khẩn cấp. Mải mê nói chuyện mà cô không hay phía sau lưng mình có một người đang chụp lén đó là Thang Uyên. Uyên gửi hình Linh đang nói chuyện vui vẻ với một cô gái nào đó rất đẹp cho Ngọc Trân khèm câu nhắn: “ Không nhanh lên là mất đấy nhé.” 6g45 thì Thần Hy có lịch trực nên hai người từ biệt nhau, Hoàng Linh chợt nhớ ra có hẹn với vị chủ nhiệm kia nên phi như tia chớp tới nhấn chuông cửa nhà Ngọc Trân, thấy một cô gái mặc một chiếc đầm trắng dài xoã tóc mà tim Hoàng Linh đập như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Ngọc Trân đã đọc tin nhắn của Thanh Uyên cô không hiểu sao mình lại rất cọc mở cửa nói với Hoàng Linh: “ Em về đi hôm nay tôi không có hứng dạy.” rồi đóng cửa lại đi vào nhà mà không để cho đối phương kịp phản ứng.