Vậy Em Là Gì Với Cô?

Chương 12: Tan nát cỏi lòng

Ngọc Trân ngước nhìn Thuỳ Dương thấy lưng cô máu không là máu thì nghĩ Hoàng Linh đã có chuyện mà như cả thế giới đã chết ngồi đó cùng ánh mắt vô hồn như bác sĩ Lục ba nhân viên y tá chạy vào phòng bệnh của Hoàng Linh. Lục Thần Hy nhờ hai y tá nam giữ chặt hai chân, Ngọc Hân và Bảo Nhi giữ chặt hai tay của Hoàng Linh đang co giật dữ dội, một y tá nữ đưa cho Thần Hy một kim tiêm mới được bơm thuốc vào cô nhanh chóng tiêm thứ thuốc đó vào chiếc bình đang bơm thứ gì đó vào tay của Linh, các cơn co giật từ từ nhẹ đi Linh ngước cổ lên trợn mặt nói hai chữ: “ Ngọc Trân.” rồi ngất liệm đi cơn co giật cũng biến mất. Trán của Thần Hy đã đổ rất nhiều mồ hôi vì hôm nay chỉ có một mình cô là bác sĩ ở khoa cấp cứu. Bác sĩ Lục nhìn Thuỳ Dương đang rất lo cho bạn mình thì nắm tay kéo Thuỳ Dương vào phòng mà lần trước cô đã may vết thương lại cho nàng rồi khoá cửa kéo màn lại, Thuỳ Dương ngơ ngác hỏi: “Chuyện gì vậy chị??” Thần Hy thì đang rửa tay bằng xà phòng ở góc trái căn phòng không đáp lại con người kia, cô mang bao tay vào mới nói chuyện: “Vết thương của em bị hở rồi phải may lại.” Thuỳ Dương nghe vậy thì tái xanh mặt mày nghĩ lại chắc là do lúc nãy cô đỡ Hoàng Linh và đẩy ngã Ngọc Trân rồi đập cửa nên mới bị hở. Bác sĩ Lục ôn nhu nói: “Không sao đâu. Ngoan là không có đau.” Thuỳ Dương chu mỏ: “Em đâu phải con nít đâu mà chị dỗ dậyyy.” Thần Hy vừa vệ sinh chỗ vết thương mà cười lộ cả hàm răng trăng tinh làm cho Thuỳ Dương có cảm giác rung động nhẹ mà quên đi cả cơn đau khi phải may lại. “Xong. Thấy chưa đâu có đau.” Thần Hy cười chọc Dương, cô giả bộ như đang đau nói: “Đau thật mà.” Thần Hy cởi bỏ găng tay cười vỗ nhẹ vào má Thuỳ Dương hỏi: “ Ngọc Trân là ai mà lúc nãy Linh nhắc tới vậy? Nếu em biết người đó thì dẫn tới nói chuyện với Linh đi như vậy quá trình hồi phục sẽ nhanh hơn.” Thuỳ Dương gật đầu rồi ra ngoài nói với Bảo Nhi: “Mày ra nói với bà Trân vô chăm sóc Linh đi bác sĩ nói như vậy sẽ nhanh hồi phục hơn.” Bảo Nhi hϊếp mắt liếc Thuỳ Dương nhưng vẫn làm. Bảo Nhi: “Cô ơi, Hoàng Linh không sao rồi lúc nãy có tỉnh dậy một chút rồi nhắc tên cô xong ngất đi tiếp bác sĩ nói cô vào ở bên cậu ấy sẽ có khả năng hồi phục đó cô mau vào đi.” Ngọc Trân không nói gì chỉ gật đầu một cái rồi đi vào. Ngọc Hân điện báo cho Tuấn Thanh rồi nói cậu có vào thăm thì đừng kêu thêm ai nữa vì bệnh viện không cho làm ồn, Tuấn Thanh vào thì Bảo Nhi về trước để chiều đi học, 3 người kia thì xác định sẽ nghỉ học nên cũng không có ý về nhà, Ngọc Trân vào ngồi thăm Hoàng Linh thì 3 người bạn của Linh sẽ ra ngoài phần vì muốn cô ta tự nhiên nói chuyện với bạn mình phần vì họ trách cô ta chuyện tối qua. Ngọc Trân ngồi nhìn Hoàng Linh nằm trên giường bệnh mà lòng xót không thôi, cô nắm lấy tay nàng mà nói: “Mau tỉnh lại với cô, cô xin lỗi là cô hiểu lầm em cô sai rồi cô hối hận rồi.” Ngọc Trân cứ ở bên Hoàng Linh như vậy cho tới 12g chiều nay cô có tiết dạy nên phải về. 1g thì Phương Khánh tới, ở bên em mình và trò chuyện cùng Tuấn Thanh Ngọc Hân Thuỳ Dương về những năm mình không ở bên Hoàng Linh, 4g thì Hoàng Linh từ từ mở mắt hỏi: “Đây là đâu vậy.?” Phương Khánh nói: “ Đây là bệnh viện.” Tuấn Thanh thì đi gọi bác sĩ do Thần Hy đã tan ca nên lần này là một bác sĩ khác. Bác sĩ nói: “Tình hình đã tốt hơn rồi nhưng vẫn cần theo dõi thêm, nếu tốt lên nữa ngày mai có thể xuất viện… Ồ mọi người may mắn thật được bác sĩ Lục trực tiếp ra tận cửa đón và làm bác sĩ điều trị luôn sao.” Thuỳ Dương thắc mắc hỏi có gì sao thì vị bác sĩ kia nói: “Tất nhiên rồi, bác sĩ Lục là một trong những bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này cô ấy vốn dĩ sắp thành giáo sư ở khoa ngoại l*иg ngực nhưng do có tranh cãi với trưởng khoa nếu viện trưởng là thầy của cô ấy không ngăn lại và chuyển cô ấy xuống khoa cấp cứu thì có lẽ bệnh viện đã mất đi một bác sĩ tài năng.” cô y tá ở bên nhắc: “ Mọi người đừng nói ai biết nha cô Lục mà biết sẽ không thích ai nhắc về chuyện này đâu.” Phương Khánh không quan tâm lắm mà chỉ lo cho em mình. Tuấn Thanh và Ngọc Hân đi mua cháo cho Hoàng Linh. Đi mua cháo về thấy Ngọc Trân đứng ở ngoài cửa phòng mà không vào thì Tuấn Thanh mới nói: “Cô vào cho Hoàng Linh ăn cháo đi.” Ngọc Hân nhìn Tuấn Thanh khó hiểu cậu chỉ cười khà khà. Ngọc Trân nhận lấy cháo rồi bước vào Phương Khánh và Thuỳ Dương nhìn thấy nên cũng ra ngoài lôi theo cặp nam nữ đang có ý định nhìn lén kia đi xuống lầu cho hai người có không gian riêng. Hoàng Linh không nhìn Ngọc Trân lấy một cái, cô múc muỗng cháo cho nàng nhưng Hoàng Linh nghĩ lại chuyện tối qua mà tức nên né đầu không ăn, Ngọc Trân nói: “Em ăn đi cho lại sức, cho cô xin lỗi chuyện tối qua.” Hoàng Linh lạnh lùng đáp: “Không cần đâu. Nếu cô nói xong rồi thì về đi. Em không dám phiền cô.” nghe xong cô tan nát cõi lòng mà đặt tô cháo lên bàn kế bên giường nói: “Nếu em nói vậy thì cô xin phép.” Về đến nhà, Ngọc Trân đau lòng mà vẫn không biết rằng mình đã thích Hoàng Linh. Cô khóc cả một đêm mỗi lần nhớ lại câu nói đó.