Hứa Tầm Sênh ngờ nghệch đứng trước bồn rửa tay chốc lát mới phát hiện ra dáng vẻ mình trong gương rất tệ, mắt hoe đỏ, mặt trắng bệch. Cô vốc nước rửa mặt, đầu óc nãy giờ luôn trống rỗng lúc này mới hoàn hồn lại.
Vừa rồi, không biết tại sao tâm trạng cô lại mất kiếm soát. Cô không ngờ mình sẽ gặp Sầm Dã như vậy, càng không ngờ anh lại đến lễ trao giải nhỏ bé thế này. Cô vốn tự nhủ bản thân đừng để ý, mặc kệ anh, cũng cho rằng mình có thể tiếp tục bình tĩnh.
Nhưng thời gian lên sân khấu nhận giải càng đến gần, cô mới chợt nhận ra lát nữa mình sẽ đối mặt với việc gì. Lên sân khấu nhận giải ư? Một giải rất có ý nghĩa với cô, nhưng với anh có lẽ nó chẳng là gì. Hiện giờ, anh ngồi ngay giữa hàng ghế đầu, là vị thần mà ban tổ chức và những người có mặt nơi đây đều sùng bái. Còn cô và chín người mới tiếp theo lên sân khấu sẽ bị anh quan sát đánh giá.
Vậy không bằng để cô chết còn hơn.
Khi Nguyễn Tiểu Mộng bảo hình như anh chú ý thấy cô rời đi, phản ứng đầu tiên của Hứa Tầm Sênh là cô ấy nói nhảm, cô thoáng bối rồi, song rốt cuộc vẫn không tin.
Hứa Tầm Sênh hít sâu vài hơi, cố gắng xua đi bóng dáng mặc vest đen kia. Cô quyết định xem như người này không tồn tại. Hiện giờ, anh vốn sống trong thế giới khác, còn cô không muốn chuốc lấy khó chịu vào mình, nên tránh mặt thì hơn. Cô sẽ quay trở lại khi MC tuyên bố giải thưởng thứ hai mà cô được để cử.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Mộng lại nhắn đến: “Anh ta đi rồi. Chị có thể trở lại. Ban tổ chức nói anh ta có việc gấp nên đi rồi.”
Nỗi thấp thỏm trong lòng Hứa Tầm Sênh thoáng nhẹ bẫng, cô trầm mặc chốc lát mới nói dối: “Không phải vì anh ta, do bụng chị không thoải mái thôi.”
Nguyễn Tiểu Mộng không vạch trần: “Được, mau trở lại đi!”
Lần nữa bước vào hội trường đèn điện sáng rực, Hứa Tầm Sênh có cảm giác như đi vào quảng trường trống trải, không để ý đến bất cứ âm thanh gì bên cạnh. Cô chỉ ngẩng đầu nhìn phía trước, quả nhiên chỗ ngồi của Sầm Dã và nhân viên đi theo anh đã trống trơn.
Nguyễn Tiểu Mộng nhìn sắc mặt Hứa Tầm Sênh, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng chỉ nắm tay cô, khẽ mắng: “Đúng là mắc bệnh ngôi sao, anh ta đi là tốt nhất.”
Hứa Tầm Sênh im lặng.
***
Bãi đỗ xe gần cửa vào bên ngoài hội trường.
Mấy chiếc xe màu đen đã nổ máy, tất cả nhân viên đi theo đều lên xe. Sầm Dã ngồi trong chiếc xe chính giữa, đeo kính và khẩu trang.
Trợ lý hỏi ý: “Bây giờ trở về khách sạn ạ?”
Chỉ cách một vách tường, âm thanh bên trong vọng ra rõ mồn một, đang trao một giải thưởng khác. Sầm Dã tựa vào lưng ghế: “Đợi một lát.”
Trợ lý cảm thấy khó hiểu. Giờ mọi người đều lên xe, bãi đổ xe tối om ngột ngạt, vậy mà anh lại bảo đợt một lát, đợi gì chứ? Trợ lý đành thông báo với mọi người đợi thêm chút nữa.
Sầm Dã cởi khẩu trang và kính ra, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh nhớ đến lúc mình vừa bước vào hội trường, chỉ dám nhìn thoáng qua thật nhanh, nhưng không hề thấy được chiếc váy đỏ quyến rũ mà Nguyễn Tiểu Mộng đã đăng. Cho đến khi phía sau có người lo lắng gọi tên cô, khoảnh khắc ấy lưng anh cứng đờ, nhưng không dám lộ liễu quay đầu lại nhìn, khóe mắt chỉ nhác thấy cô gái mặc váy xanh vội vàng rời đi, Dù chỉ thoáng thấy được đường nét thân hình duyên dáng kia, anh dám chắc đó chính là cô.
Đường nét quen thuộc ấy, mỗi tấc da thịt đều từng được anh ôm ấp yêu thương trong lòng, sao anh có thể không nhận ra? Vừa thấy anh đã bỏ chạy ư? Cô không muốn gặp anh đến vậy sao? Có phải trong lòng cô chỉ còn nỗi chán ghét và khinh thường anh không?
Hốc mắt Sầm Dã hoen đỏ, nét mặt càng cứng rắn, lạnh lùng hơn. Sau đó anh cúi đầu, ngỡ ngàng nhìn đôi tay trống rỗng của mình. Dù những ngày qua anh thận trọng từng ly, mơ hồ thấy được hy vọng, nhưng lúc này vẫn thấy băn khoăn không dám chắc.
Sau này, anh phải thế nào để tiếp cận được em đây? Sênh Sênh… của anh!
Cô không muốn gặp anh, anh đành rời đi, trả lại hội trường vốn thuộc về cô và ở đây chờ đợi, cách một vách tường, dù không nhìn thấy nhưng ít nhất vẫn có thể nghe thấy.
Nghe thấy cô đạt giải thưởng đầu tiên trong đời, hình dung ra dáng vẻ cô vẫn thật sự bừng sáng sau hai năm biến mất.
Giọng MC vang lên bên tại anh: “Đạt được giải Ca sĩ mới tài năng nhất của năm chính là.. Kim Ngư! Chúng ta hãy cùng chúc mừng Kim Ngư nào, những ca khúc của cô ấy đều lọt vào top 10 cả đấy! Khi nãy, Kim Ngư có việc, nhờ bạn lên nhận thay, bây giờ cô ấy đã quay lại và đích thân lên nhận giải, vô tay nào các bạn…”
Sầm Dã nhắm mắt lại, khóe môi lộ ra nét cười, gần như nín thở lắng nghe. Tiếp theo, giọng cô truyền vào micro: “Cảm ơn mọi người.” Âm thanh ngọt ngào trầm tĩnh như trước đây, không có bất cứ lời dư thừa nào, có lẽ cô nhận giải, phát biểu xong thì rời khỏi sân khấu rồi.
Bấy giờ, Sầm Dā mới mở mắt ra, nói với trợ lý: “Được rồi, đi thôi.”
***
Sau lễ trao giải, lúc Hứa Tầm Sênh và Nguyễn Tiểu Mộng về đến khách sạn thì đã hơn mười giờ đêm. Cô đặt hai chiếc cúp lên bàn, không nhìn ngó đến, trong khi Nguyễn Tiểu Mộng cứ cầm lên lật qua lật lại ngắm nghía.
Thấy Hứa Tầm Sênh ngồi tựa vào đầu giường đọc sách, cuối cùng Nguyễn Tiểu Mộng không kìm được hỏi dò: “Chị còn yêu anh ta à?”
Hứa Tầm Sênh không mảy may cử động, giống như không nghe thấy. Nguyễn Tiểu Mộng lại hỏi: “Hay là ghét anh ta?”
Rốt cuộc, Hứa Tầm Sênh lật một trang sách: “Đều không phải.”
“Em không hiểu.” Nguyễn Tiểu Mộng thắc mắc.
Hứa Tầm Sênh không nói thêm gì cả. Biết cô không muốn nói đến việc này, cô nàng thở dài: “Vậy nếu chị có gì muốn nói, cứ nói với em.”
“Được.”
Bóng đêm yên tĩnh, điện thoại Hứa Tầm Sênh đột nhiên vang lên. Cô biết là ai nhắn đến vào giờ này, nhưng hôm nay tâm trạng thật sự chán nản, cộng thêm vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ khả năng Hoang Dã chính là người đó, cô yên lặng chốc lát mới cầm điện thoại lên, hóa ra Hoang Dã gửi ý kiến sửa đổi lời bài hát.
Vì thế, Hứa Tầm Sênh lại có cảm giác họ nhất định là hai người khác nhau. Dù sao hôm nay, Hoang Dã còn đang bận sửa lời nhạc mà.
Hoang Dã: “Hôm nay tôi cân nhắc kỹ lại, còn thảo luận với mấy chuyên gia viết lời, cuối cùng có vài ý kiến sửa đổi, cô xem có được không?”
Giọng nói vừa khách sáo vừa nghiêm túc.
Hứa Tầm Sênh xem kỹ một lần, đáp: “Thay đổi rất thích hợp, cảm ơn đã chỉ giáo.”
Anh gửi nhãn dán chàng trai trẻ chống cằm mỉm cười. Hứa Tầm Sênh nhìn chăm chăm chốc lát, tâm trạng chợt dịu xuống: “Anh đang làm gì vậy?”
“Sửa lời xong không có việc gì làm, đang ngẩn người thôi.”
Trong đầu Hứa Tầm Sênh hiện lên hình dáng một người đàn ông lịch thiệp ngồi thẫn thờ trước bàn làm việc, không sao nhịn được cười.
Anh lại hỏi: “Cô đang làm gì thế?”
Hứa Tầm Sênh buông quyển sách mãi chưa lật thêm trang nào xuống: “Tôi cũng đang ngẩn người.”
“À…”
Ngẩng đầu nhìn ra cảnh đêm đen đặc ngoài ô cửa, đêm dài đằng đẵng chôn giấu bao nhiêu vết thương lẫn nụ cười, Không biết sao cô lại gõ một hàng chữ: “Hôm nay, tôi gặp được một người.”
Giây phút gửi đi, lòng cô như có chút hụt hẵng nào đó.
“Sau đó thì sao?”
Hứa Tầm Sênh nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, người ấy mặc vest đen, bóng lưng lạnh lùng và chỗ trống giữa hàng thứ nhất, cô bùi ngùi đáp: “Không có sau đó.”
Thế nhưng Hoang Dã trước giờ là người thông minh đã buông lời suy đoán: “Bạn trai cũ hả?”
“Ừ.”
“Anh ta nói chuyện với cô à?”
“Không có, chúng tôi không nói gì với nhau cả.”
Giây lát sau, Hoang Dã mới trả lời: “Cô là cô gái tốt, thế mà anh ta không chủ động bắt chuyện với cô, đúng là ngốc nghếch.”
Hứa Tầm Sênh không muốn nói tiếp đề tài này, chợt nghĩ đến đề tài tương tự: “Anh từng có bạn gái chưa?” Trước đó anh nói hiện tại mình đang độc thân.
“Từng có.”
Hứa Tầm Sênh châm chước một chút: “Là người thế nào?”
“Là một cô gái rất tốt, nhưng khi đó tôi quá ấu trĩ, chọc cô ấy giận bỏ đi.”
Tim Hứa Tầm Sênh vô có run lên, hỏi theo bản năng: “Vậy sao không tìm cô ấy trở về?”
Thế nhưng anh lại đáp: “Đâu dễ dàng như vậy. Còn cô? Nếu gặp lại bạn trai cũ, cô có nghĩ đến chuyện sẽ làm lành với anh ta không?”
Hứa Tầm Sênh im lặng chốc lát: “Không muốn.”
Anh im lặng thật lâu. Hứa Tầm Sênh cũng không muốn tiếp tục nữa. Kết quả chốc lát sau, Hoang Dã lại nhắn đến, không tiếp tục đề tài tình cảm mà nhắc đến công việc: “Đúng rồi, nếu lời nhạc đã thống nhất, cô rảnh thì tập nhiều một chút.”
“Được.”
Anh lại gửi mặt cười đến: “Tôi nhiệt liệt để cử cô với đoàn phim đấy, phải hát hay vào, để tôi nở mày nở mặt.”
Hứa Tầm Sênh không nhịn được bật cười: “Cảm ơn, nhất định tôi sẽ tranh thủ tập luyện, không làm anh bẽ mặt. Ngủ ngon.”
Buông điện thoại xuống, cô chợt cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm không ít.
***
Cùng là đêm khuya, sân bay thành phố Lâm sáng rỡ, lạnh lẽo và quạnh quẽ.
Sầm Dã vốn đặt chuyến bay muộn nhất tối nay, sở dĩ bay ngay trong đêm là vì sáng sớm mai còn có rất nhiều công việc đang đợi anh. Chuyến đi này là quyết định đột xuất, lại không ngờ anh rời khỏi hội trường sớm như vậy. Vé máy bay không đổi được, nên giờ đành ngồi không ở sân bay chờ đến nửa đêm.
Sầm Dã và nhóm Lưu Tiểu Kiều chờ trong phòng VIP đơn. Anh ngồi một góc ôm khư khư điện thoại, cho đến khi người đó nói “Ngủ ngon” mới rời khỏi ứng dụng chat, ánh mắt lưu luyến trên hình nền điện thoại là chiếc váy đỏ sáng chói hút hồn.
Không bao lâu, trợ lý xách mấy hộp thức ăn trở về. Lưu Tiểu Kiều định gọi Sầm Dã ăn cơm, nhưng nhìn sắc mặt anh lại chần chừ. Từ lúc rời khỏi hội trường lễ trao giải đến giờ, Sầm Dã im thin thít. Hai chiếc cúp kia anh không hề đếm xỉa, thậm chí nghe người ta chúc mừng, khóe môi còn nhếch cười châm chọc. Ai biết anh đang châm chọc điều gì?
Sau khi đến sân bay, anh luôn ngồi thu lu trong góc, sắc mặt sa sẩm, đường nét gương mặt căng cứng, tỏa ra cảm giác lạnh lẽo.
Nhưng không có cách nào, Lưu Tiểu Kiều đành phải đi đến gọi anh: “Tiểu Dã, ăn tạm đi, từ xế chiều đến giờ, anh vẫn chưa ăn gì cả, xuống máy bay liền chạy ngay đến lễ trao giải.”
Sầm Dã không buồn mở mắt ra, giọng uể oải: “Không muốn ăn.”
Anh thật sự thấy nhạt miệng, vốn tâm trạng đã tệ đến cực độ, khó khăn lắm mới điều chỉnh lại, tìm Hứa Tầm Sênh trò chuyện, cũng mong tìm được chút an ủi, kết quả lại nói đến để tài bạn trai cũ, câu đáp “Không muốn” ngắn gọn dứt khoát khiến đầu óc anh mù mịt.
Bây giờ bình tĩnh trở lại, cõi lòng như bị tảng đá cứng rắn đầy góc cạnh chắn ngang. Họ còn bảo anh ăn cơm? Đau đến no luôn rồi, ăn sao nổi!
Lưu Tiểu Kiều đang định khuyên bảo thì lại nghe Sầm Dã cất lời: “Kiếm chút rượu đến đây.”
Lưu Tiểu Kiều nào dám cho anh uống rượu trước khi lên máy bay, lỡ như xảy ra bất trắc gì thì ai gánh nổi? Đầu óc lập tức chuyển động, cô ta cũng là dân lão luyện, biết rõ không ổn, nhưng ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu vẫn khiến cô ta thốt lên: “Khi nãy… anh bỏ đi, ban tổ chức trao hai giải cho anh, cô ấy vẫn luôn ngồi xem, không hề bỏ đi. Lúc tôi nhận giải thay anh, cô ấy còn vỗ tay nữa.” Mặc dù chỉ mặt mày vô cảm vỗ hai cái, không hề nhìn lên sân khấu.
Sầm Dã nhìn Lưu Tiểu Kiều chằm chằm, không nói lời nào. Lưu Tiểu Kiều đã theo anh hai năm, đương nhiên hiểu được phần nào tính khí của sếp mình. Thấy phản ứng của Sầm Dã, cô ta bèn dứt khoát nhét đũa vào tay anh: “Nhanh ăn đi, giành được hai giải, sao lại để bụng đói được.”
Sầm Dã bỗng nở nụ cười thoáng qua, tuy vẫn lạnh lùng nhưng lại từ từ cầm lấy hộp cơm, cúi đầu ăn.
Lưu Tiểu Kiều thở phào, nhìn Sầm Dã trầm mặc ăn cơm, lòng ngổn ngang trăm mối.
Sầm Dã ăn qua loa vài miếng thì nhận được một cuộc điện thoại. Thấy tên người gọi đến, anh liền đi ra khỏi phòng nghỉ, đứng ở cửa nghe máy.
Là vệ sĩ Lưu Đại Giang anh cử đi điều tra, gọi điện báo cáo: “Anh Sầm, tôi tra được một chút thông tin về ban nhạc Cổ Mạn Khinh Thú, không biết có ích không.”
Sầm Dã trầm mặc giây lát. Ngày đó cho người đi thăm dò chuyện năm xưa của Từ Chấp, Hứa Tầm Sênh và Lý Dược, anh đã nghĩ dù cho tra được bất cứ điều gì, tình cảm của Hứa Tầm Sênh và Từ Chấp tốt hay xấu, sâu hay nông, anh chỉ cần biết rõ, cũng coi như có thể buông bỏ việc này hoàn toàn. Nhưng hôm nay, khi cấp dưới gọi đến báo cáo tin tức, anh lại có chút do dự.
Bởi vì anh đang nghĩ, việc này có thật sự quan trọng hay không? Anh còn cần nghe thật sao? Nếu đã quyết định không vướng bận chuyện quá khứ, thì dù Từ Chấp có là “từng ngắm biển xanh, nước đáng gì” của cô đi nữa, lẽ nào anh vẫn sẽ từ bỏ? Chỉ cần một ngày nào đó, cô chịu quay về bên cạnh anh là đủ rồi. Dù trong lòng cô, anh không phải tình yêu khắc cốt ghi tâm, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy ngày xưa mình quá ngu ngốc, nếu sớm nhận rõ điều này, năm đó sao lại phải giận dỗi với cô? Cứ chấp nhận thì có phải đã không xa nhau rồi không?
Lòng như có dòng nước nóng bỏng âm thầm chảy qua, Sầm Dã từ chối: “Anh không cần phải nói, tôi không muốn nghe nữa.”
Lưu Đại Giang hết sức bất ngờ: “Hả?”
Sầm Dã vừa định cúp điện thoại, trong đầu bỗng có giọng nói vang lên: “Tiểu Dã, nếu anh mãi mãi nhìn em bằng ánh mắt như thế, bất kể anh quyết định thế nào, anh đều sẽ là tín ngưỡng của em.”
Ngực đau âm ỉ, anh bỗng nảy sinh ý nghĩ: Nếu… không phải thì sao? Vào giờ khắc này, nỗi khao khát chưa chết nhiều năm qua lại chợt sinh sôi này nở.
Nếu không phải Từ Chấp, nếu tình yêu tha thiết đời này của cô là người khác thì sao?
“Đại Giang, đợi đã.” Sầm Dã quyết định: “Anh nói đi, tôi nghe.”
***
Hứa Tầm Sênh không ngờ, nhanh như vậy lại thấy được tin tức của Sầm Dã. Rõ ràng hai năm qua, hai người luôn không để ý tin tức gì về nhau, giống như cách muôn sông nghìn núi. Gần đây không hiểu sao ngày càng nghe được nhiều tin về anh, muốn tránh cũng không được.
Sau hôm tham dự lễ trao giải ở thành phố Lâm, Nguyễn Tiểu Mộng thêm Hứa Tầm Sênh vào một nhóm trò chuyện với mấy ca sĩ mạng. Có điều với tính cách của cô, cô luôn làm “tàu ngầm” trong nhóm, chưa bao giờ lên tiếng, chỉ xem mọi người trêu chọc, trò chuyện về âm nhạc với nhau.
Hôm đó, có người đăng một đường link Weibo về lễ trao giải kia. Hứa Tầm Sênh mở ra xem, còn tiện tay lên mạng xem hot search. Kết quả thấy được trong top 5 hot search đã có hai cái là về Sầm Dã.
Một là Sầm Dã tham gia ghi hình một chương trình giải trí nổi tiếng tuần này. Cái còn lại là Sầm Dã và Khương Hân Phán, một cái tên vô cùng xa lạ với cô. Hứa Tầm Sênh yên lặng chốc lát, nghĩ mình hoàn toàn không quan tâm người đó là ai, thế nhưng cô không bỏ điện thoại xuống được, lát sau còn ấn vào hot search thứ hai kia.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là mấy ảnh gif, đính kèm dòng chữ “Sầm Dã và Khương Hân Phán tham dự chương trình XX”, “Sầm Dã xé bảng tên của Khương Hân Phán”, “Sầm Dã che mưa cho Khương Hân Phán”… Ánh mắt Hứa Tầm Sênh chầm chậm lướt qua vài tiêu đề, cuối cùng nhìn vào mấy ảnh động, sững sờ chốc lát mới ấn xem từng tấm.
Tấm đầu tiên là một cô gái có bóng lưng yểu điệu, mặc áo phông và quần thể thao đơn giản, núp sau mặt tường nhìn dáo dác ra ngoài. Bỗng nhiên ống kính kéo ra xa, một bóng dáng mạnh mẽ quen thuộc nhanh chóng lao ra từ lối nhỏ, họ mặc đồng phục giống nhau, anh xé toạc bảng tên sau lưng cô ấy, động tác nhanh gọn khiến đối phương không kịp trở tay. Cô nàng giật mình, quay đầu lại, lộ ra gương mặt kiều diễm không gì sánh bằng. Cô ấy bĩu môi ra vẻ giận dỗi, nhưng khóe miệng lại không nhịn được cong cong, giơ tay lên đánh vào ngực anh.
Sầm Dã để mặc cô ấy đánh, vừa cười vừa lùi lại, còn cố giơ bảng tên trong tay lên. Đó là nụ cười Hứa Tầm Sênh vô cùng thân thuộc, rạng ngời, chói lóa.
Tấm thứ hai là lúc trời đồ mưa, Sầm Dã và Khương Hân Phán cầm đạo cụ trò chơi, phải chuyển món đồ sang một tòa nhà khác. Khương Hân Phán khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn trời mưa, vẻ mặt kiên định. Sầm Dã bỗng nói: “Chờ một chút.” Rồi cởϊ áσ khoác đưa cho cô ấy. Khương Hân Phán lộ vẻ cảm động, chần chừ hỏi: “Vậy anh làm thế nào?”
Sầm Dã chỉ cười xòa xông vào màn mưa trước, dù chỉ mặc áo phông phong phanh vẫn là chàng trai khỏe khoắn, đầy sức sống. Khương Hân Phán dõi theo bóng lưng anh, sững sờ chốc lát mới nhẹ nhàng mở áo khoác của Sầm Dã ra, phủ lên đầu vui cười đuổi theo.
Hứa Tầm Sênh tắt ảnh, ngẩn ngơ hồi lâu, lại cúi đầu mở xem bình luận bên dưới, dường như fan hai bên đều đang bảo vệ thần tượng của mình, không hề có scandal mờ ám.
Hóa ra anh còn có thể cười ấm áp với người khác như vậy.