Sầm Dã họp với ekip tại biệt thự như thường lệ. Trước đây, mấy anh chưa bao giờ bận tâm đến cuộc họp kiểu này, phần lớn đều do Sầm Chí và Lưu Tiểu Kiều quyết định, chỉ khi gặp phải vấn đề họ không thống nhất được mới cần anh can thiệp.
Hôm nay, Sầm Dã vấn ngồi thu lu trên sô pha, tay chống cằm, dáng vẻ ngả ngớn. Vết thương trên trán anh đã lành, gương mặt lại hoàn mỹ không tì vết, chỉ là cánh tay vẫn còn quấn băng, sắc mặt trông khá tiều tụy.
Tuy nhiên, mọi người đều nhanh chóng cảm nhận được anh đã thay đổi. Sầm Dã nghiêm túc lắng nghe báo cáo kế hoạch của mỗi người, cũng nêu lên cách nghĩ của mình, điều này khiến ekip vừa mừng vừa lo, thế là càng bày tỏ ý kiến tích cực hơn trước, hiệu quả cuộc họp cũng tốt hơn.
Sầm Chí thấy em trai như vậy, đương nhiên vui mừng. Anh ấy biết Sầm Dã bắt đầu bỏ tâm tư vào công việc rồi. Cậu em này vốn thông minh, hiện giờ đã thôi cảm tính, bắt đầu thực tế và biết tính toán xa hơn cho tương lai. Có điều, chỉ chốc lát sau, Sầm Chí đã không vui mừng nổi nữa.
Sau khi báo cáo xong công việc, Lưu Tiểu Kiều nhắc: “Buổi lễ trao giải âm nhạc Trào Lưu Mới tổ chức vào tuần tới, tôi đã từ chối giúp anh như thường lệ.”
Một trợ lý tiếp lời: “App Trào Lưu Mới khá hay, năm nay đã bị Giải trí Đại Bằng thu mua, có được một khoản đầu tư mới, không biết chừng sẽ còn phát triển. Có điều, lễ trao giải của họ còn quá bình thường, đa số đều là “gà” mới và ca sĩ nổi trên mạng tham dự, sau này có thể cân nhắc lại.”
Mọi người xem như lướt qua vấn đề này, vừa định thảo luận đề tài tiếp theo thì Sầm Dã cất lời: “Đưa tài liệu của Trào Lưu Mới cho tôi xem thử.”
Lưu Tiểu Kiều đưa mấy tờ tài liệu cho anh. Sầm Dã lật xem một lượt, sau đó điềm nhiên trả lại tài liệu cho Lưu Tiểu Kiều: “Tôi đi!”
Ai nấy đều bất ngờ. Sầm Chí cũng hoang mang, tiện tay cầm danh sách trao giải kia lên xem, ánh mắt xao động.
Lưu Tiểu Kiều chần chừ: “Mấy lễ trao giải này… những ngôi sao đẳng cấp cỡ anh sẽ không tham gia…”
Sầm Dã vu vơ nghịch băng quấn trên tay, thờ ơ đáp: “Tôi quan tâm bọn họ làm gì? Đều là thế hệ mới tiềm năng, chẳng qua tôi muốn lộ diện để ủng hộ sự phát triển của âm nhạc tự sáng tác thôi. Nói ban tổ chức kín đáo một chút, đừng tuyên truyền quảng bá.”
Thấy anh đã nói vậy, đương nhiên không ai có ý kiến khác, Sầm Chí nhìn sắc mặt em trai, cũng không nói gì. Họp xong mọi người giải tán, nhưng Sầm Chí vẫn nán lại trong hành lang, gọi Sầm Dã.
“Vết thương đỡ hơn chưa?” Sầm Chí ân cần hỏi thăm: “Đừng vội làm việc, đợi lành hẳn rồi làm tiếp.”
Sầm Dã gật đầu cười nói: “Ca khúc chủ đề cho bộ phim kia em chỉ cần động não thôi, không phải động tay đâu.”
Sầm Chí nhìn nét cười rạng rỡ của em trai, cảm thấy sau lần hai anh em nói chuyện, Sầm Dã đã sống thật với chính mình và thoải mái hơn trước đây nhiều.
Sầm Chí ngập ngừng: “Lễ trao giải kia… rốt cuộc tại sao em lại muốn tham dự?”
Sầm Dã thản nhiên như không: “Không phải đã nói nguyên nhân rồi sao? Ủng hộ sự phát triển của âm nhạc tự sáng tác thôi.”
Giọng Sầm Chí trở nên đè nén: “Tiểu Dã, cách đây hai tuần, em mới đến thành phố Tương tổ chức concert, tuần vừa rồi lại đến thành phố Tương, còn bị đám săn tin phát hiện, suýt chút nữa bị thương nặng. Hiện tại em lại… em có biết mình đang đùa với lửa không?”
Sầm Dã nhìn chằm chằm anh mình giây lát, bỗng nhếch môi cười, bỏ đi.
Sầm Chí gắt giọng: “Tiểu Dã, em đứng lại cho anh!”
Sầm Dã đứng lại, chậm rãi quay người: “Anh, em chưa bao giờ trách anh, sau này cũng sẽ không. Anh có lập trường của người quản lý, nhưng là anh ruột của em, hôm đó, anh thật sự không nên để cô ấy đi.”
Sầm Chí ngẩn ngơ chốc lát mới hiểu được Sầm Dã nói gì, tim thót lại, hồi lâu không thốt nên lời. Sầm Dã đã bỏ đi mất hút.
***
Hứa Tầm Sênh đang vẽ bìa cho một quyển sổ. Nguyễn Tiểu Mộng nằm nhoài lên bàn xem chốc lát, nỗi kích động nào đấy chợt dấy lên mạnh mẽ: “Sênh Sênh, đừng vẽ nữa. Cửa hàng handmade của chị không phải muốn bán lúc nào thì bán sao, em với chị đi mua váy tham dự lễ trao giải nào.”
“Chị còn chưa quyết định có đi hay không.” Hứa Tầm Sênh nhẹ nhàng từ chối.
“Đừng mà! Em còn muốn dựa hơi chị để đi gặp mấy đại thần kia mà! Hơn nữa không phải Đại Hùng cũng hy vọng chị đi sao, như vậy mới có lợi cho danh tiếng của studio chúng ta.” Đại thần mà cô nàng nói là những ca sĩ hát nhạc ballad và cổ phong rất nổi trên mạng.
Hứa Tầm Sênh bị cô nàng lải nhải bên tai đến hết cách. Đối với cô, việc đi hay không vốn không quan trọng, cuối cùng đành gật đầu. Nguyễn Tiểu Mộng mừng đến phát điên, cướp lấy bút, kéo cô ra cửa.
Đi dạo gần hết trung tâm thương mại mới tìm được một chiếc váy màu lam cổ chữ V không hở hang, phần vai là lớp voan mỏng thấp thoáng lộ cánh tay, thân váy bồng bềnh điểm xuyết kim tuyến lấp lánh, mỗi cử động đều toát lên phong thái thần tiên, cực hợp ý Hứa Tầm Sênh. Nhưng Nguyễn Tiểu Mộng lại muốn cô mặc chiếc váy đỏ hở vai và nửa lưng, vạt váy lộ ra nửa bắp chân, cứ tiếc nuối mãi, còn chụp lại ảnh khi cô thứ chiếc váy đỏ kia, lén đăng lên mạng.
Dạo phố và ăn cơm xong, khi về đến nhà thì trời đã sẩm tối, cô tiếp tục vẽ bìa quyển sổ lúc sáng. Lát sau, điện thoại vang lên, Hoang Dã gửi tin nhắn đến: “Viết xong lời cho ca khúc chủ đề chưa?”
Hứa Tầm Sênh giật mình. Sau lần lỡ hẹn trước, có thể do công việc khá bận nên anh ít nhắn tin cho cô hơn, chỉ thỉnh thoảng mới hỏi thăm một câu, cô cũng chỉ ậm ừ đáp lại qua loa. Một khi trong lòng đã có ngờ vực thì sẽ rất khó tiêu tạn. Hơn nữa, với Hứa Tầm Sênh, nỗi ngờ vực kia tựa như cái hang lạnh lẽo đen kịt, cô luôn né tránh không muốn tìm hiểu sâu.
Song ở một phương diện khác, người bạn qua mạng này lại cho cô cảm giác chân thật, rõ nét, ấm áp và tốt đẹp. Cô vẫn cảm thấy khả năng kia vô cùng hoang đường và buồn cười, thậm chí cho rằng mình tự mơ mộng viển vông. Có lẽ là trùng hợp thôi thì sao? Cô cũng không muốn để mất người bạn này, cho nên gần đây cứ chần chừ không biết đối mặt với anh thế nào.
Yên lặng chốc lát, cô mới trả lời: “Dạo này hơi bận, còn chưa viết.”
Vậy mà anh lại gửi một khuôn mặt cười, trách: “Lười biếng!”
Chỉ một từ lại khiến tim Hứa Tầm Sênh run lên. Cảm giác thân mật tinh tế kia lại ập tới, còn cảm giác mơ hồ và nguy hiểm đã trôi xa.
Cô nhắn lại: “Nói bậy.”
Hồi sau, anh gửi một file word sang: “Đây là nguyên tác của bộ phim Khách đến từ nơi nao, không dài, tôi đã xem xong rồi. Nếu cô chưa có cảm hứng thì có thể đọc nó.”
Nghe anh dùng giọng điệu nghiêm túc nói chuyện công việc, Hứa Tầm Sênh yên lòng hơn một chút: “Được, tôi xem trước đã.” Vừa khéo có lý do chính đáng để dừng cuộc tán gẫu với anh.
Kết quả cô xem đến tận nửa đêm, khóc đến mắt đỏ hoe, quên hết những việc khác. Cô lên giường ngủ mà lòng vẫn thổn thức, lại nghĩ, Hoang Dã thích câu chuyện này như vậy. đã đích thân soạn nhạc còn mời cô viết lời, tất nhiên cũng bị cảm động sâu sắc. Vì thế cô lại càng thấy thân thiết với anh một cách khó hiểu. Thầm nghĩ, sao anh là người đó được? Người đó xưa nay không thích đọc sách. Hoang Dã rõ ràng là người đàn ông chững chạc tinh tế, ngày hôm đó chẳng qua là trùng hợp thôi.
Hôm sau thức dậy, Hứa Tầm Sênh không màng ăn sáng ngồi bên bàn chuyên tâm viết lời. Hoang Dã nói không sai, giờ đây, cô đã có cảm hứng hết sức sống động, muốn ngừng cũng không được. Hai giờ sau đã viết xong lời, cô ném bút qua một bên, cả người vừa thẫn thờ vừa thỏa mãn.
Sau đó, cô cũng có chút nôn nóng, dù trong lòng vẫn biết có vài việc còn chưa rõ ràng, chưa thỏa đáng, nhưng tiềm thức không chịu tin, không muốn nghĩ sâu, không kìm được gửi lời nhạc cho Hoang Dã.
Ắt hẳn ban ngày anh rất bận rộn, đến chạng vạng mới trả lời: “Đọc xong rồi.”
Hứa Tầm Sênh có chút mong đợi, nhưng bề ngoài vẫn lãnh đạm: “Ừ.”
“Suýt khóc luôn ấy.”
Hứa Tầm Sênh cắn môi, lòng chua xót. Đó là một cảm giác khó tả, hai bên đều hiểu cảm nhận của nhau.
Anh lại hỏi: “Cô có chịu hát bài này không?”
Hứa Tầm Sênh ngẩn người, cô vốn tưởng rằng anh chỉ tìm mình viết lời nhạc, sau đó sẽ tìm ca sĩ tên tuổi nào đó. Nhưng nhớ đến anh từng nhắc, bộ phim này đầu tư không lớn, chẳng có ngôi sao lớn tham gia, tìm ca sĩ mới như cô cũng không có gì lạ. Nghĩ ngợi chốc lát, Hứa Tầm Sênh thật sự thích nội dung phim này, cũng thích giai điệu anh soạn và lời mình viết, thế là nhận lời: “Được.”
Hoang Dã mừng rỡ: “Không ngờ lại có niềm vui bất ngờ như thế! Tôi còn chuẩn bị sẵn cả đống lời năn nỉ để khuyên cô nhận lời đấy.”
Hứa Tầm Sênh cười đáp: “Vì tôi thích.”
Hoang Dã gõ chữ hồi lâu mới gửi đi: “Xem ra nghìn vàng khó mua được thứ cô thích. Sau này, tôi biết phải làm sao rồi.”
Chỉ một câu bình thường lại khiến mặt Hứa Tầm Sênh nong nóng, sau đó như ma xui quỷ khiến, phỏng đoán không dám chạm vào kia lại dấy lên. Cô suy nghĩ chốc lát mới hỏi: “Anh không định hát sao?”
Gửi câu này đi, đầu óc cô mịt mờ chốc lát rồi thấy anh trả lời: “Nghề nào có chuyên môn của nghề đó, cô hát bài này là thích hợp nhất.”
Lòng Hứa Tầm Sênh an ổn.
Anh lại nhắn: “Nhóm sản xuất và đoàn phim đang ở Vân Nam chuẩn bị, nếu cô bằng lòng, chúng ta có thể qua đó gặp họ một chuyến, như vậy sẽ có được nhiều cảm hứng hơn.”
Giây lát sau, Hứa Tầm Sênh nhận lời: “Được.”
“Lát nữa, tôi bảo người soạn xong hợp đồng rồi gửi cho cô. Sau khi có lịch cụ thể đi Vân Nam, tôi cũng sẽ báo cô biết.”
“Được.”
Hai người không tán gẫu nữa. Hứa Tầm Sênh thấy lòng thư thái phần nào, thậm chí có chút mong đợi. Giống như một cái đầm vốn đυ.c ngầu, dần dần nước rút và đá lộ ra rõ ràng. Cô nghĩ, sao Hoang Dã có thể là người kia được? Anh thoái mái cởi mở làm bạn với cô, cũng thản nhiên hẹn gặp mặt để làm việc. Anh không phải người đứng trên đỉnh cao xa vời vợi, đã sớm đoạn tình tuyệt nghĩa với cô kia.
Thật ra Sầm Dã biết, cứ tiếp tục giấu mình qua lại với Hứa Tầm Sênh bằng cái tên Hoang Dã thế này thật sự không tốt. Không bàn đến việc anh diễn càng lúc càng sâu, có mấy lời không kìm được đã nửa thật nửa giả nói ra với cô, lại thêm vài ngày nữa họ gặp mặt, Hứa Tầm Sênh biết sự thật, có khi nào sẽ nổi giận với anh không?
Nhưng hiện tại, anh giống như bị nghiện. Ban đầu xem được đoạn video cô biểu diễn trên mạng, anh lập tức tra tìm Weibo và cửa hàng trên mạng của cô. Anh lén dùng tài khoản phụ bấm theo dõi, cộng thêm mua bừa một đống đồ. Là Hứa Tầm Sênh chào hỏi anh trước, lẽ nào anh lại phớt lờ? Anh có điên mới bỏ qua cơ hội được trò chuyện với cô!
Kết quả càng nói càng nhiều, càng nói càng ăn ý. Việc Hứa Tầm Sênh chịu nói chuyện với một người xa lạ như vậy trên mạng thật ra nằm ngoài dự liệu của anh. Nhưng có sao đâu? Anh không bao giờ cả nghĩ, bởi vì đối tượng kia là anh cơ mà. Anh lại mơ hồ mong đợi, phải chăng bởi vì là anh nên mới khiến cô chú ý đến một chút?
Mời cô viết lời nhạc, hẹn cô gặp mặt ở Vân Nam, hơn nữa có những mười ngày sinh hoạt chung trong đoàn phim. Sầm Dã đã quyết, bất kể cô tức giận hay nổi nóng, chỉ cần có thể gặp mặt nói chuyện, cô tạm thời không bỏ chạy là tốt rồi.
Huống hồ…
Trong thâm tâm, anh nghĩ, nếu như cô gặp và biết được anh là Sầm Dã thì chắc chắn sẽ hiểu được tâm ý bấy lâu nay của anh. Về phần cô có tha thứ hay không, có khả năng chấp nhận anh nữa không… trong lòng anh không chắc, nhưng cũng ôm chút ít hy vọng. Hy vọng cô đối với Tiểu Dã, hoặc Hoang Dã vẫn có chút mềm lòng. Như vậy Tiểu Dã coi trời bằng vung kia mới thực sự có thể sống lại, có thể dựa vào sự mềm lòng này mà tiếp tục dây dưa với cô.
***
Lễ trao giải năm nay của Trào Lưu Mới được tổ chức ở thành phố Lâm phía Tây Nam.
Lúc Hứa Tầm Sênh và Nguyễn Tiểu Mộng đến nơi thì đã là hoàng hôn. Bầu trời màu xanh sẫm, ráng mây ở chân tròi đỏ rực, vô số người đang tiến vào hội trường. Hai người đi trên lối khách mời, dọc đường gặp không ít người trong giới âm nhạc.
Trong mắt Nguyễn Tiểu Mộng, Hứa Tầm Sênh là người có khí chất và xinh đẹp nhất nơi đây. Cô mặc chiếc váy xanh, da trắng như tuyết, dáng đẹp như lan. Lúc cô đứng trên thảm đỏ, giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai, đám nhϊếp ảnh gia lập tức vây quanh chụp hình, vẻ mặt cô hết sức bình thản, khóe môi cười nhẹ. Ngay cả Nguyễn Tiểu Mộng cũng ngại đứng cùng với cô, có cảm giác cô chẳng giống đến tham dự một lễ trao giải cỏn con mà cứ như thể đi dự giải Oscar vậy.
Vào hội trường, chỗ của họ là khu khách VIP, hàng thứ hai mươi. Ngồi phía trước họ đều là ca sĩ, phía sau là cánh truyền thông, khán giả, mấy hàng cuối cùng có vài người hâm mộ giơ bảng đèn.
Sau khi ngồi xuống, Nguyễn Tiểu Mộng rất hưng phấn, chỉ vào những người ngồi hàng trước, nhỏ giọng nói với Hứa Tầm Sênh về người này, người kia. Hứa Tầm Sênh đi theo cô nàng nên mưa dầm thấm đất, cũng biết được kha khá ca sĩ sáng tác nổi danh trên mạng, có người hát cổ phong, có người hát ballad, cũng có người hát rap, trái lại nhạc rock thì vô cùng ít ỏi. Cô ngồi giữa họ, được Nguyễn Tiểu Mộng giới thiệu làm quen với vài ca sĩ, thấy vô cùng vui vẻ và tự tại, cũng rất vui khi được làm quen với những người kiên trì theo đuổi âm nhạc.
Không lâu sau, MC lên sân khấu, lễ trao giải bắt đầu.
Có lẽ trong ấn tượng của khán giả, lễ trao giải đa phần sẽ long trọng, nhưng thật ra đó là đối với những buổi lễ lớn và bề thế. Còn buổi lễ mà Hứa Tầm Sênh và Nguyễn Tiểu Mộng tham gia hôm nay, tuy hội trường có sức chứa sáu trăm người, rộng rãi sạch sẽ, trước sân khấu được lắp đặt rất nhiều đèn điện, phông nên sáng ngời, đơn giản và long trọng, song thua xa sân khấu mà hai người họ từng biểu diễn ở cuộc thi toàn quốc.
Nguyễn Tiểu Mộng bĩu môi, khẽ nói: “Xem ra họ không có nhiều tiền để đầu tư.”
Hứa Tầm Sênh chẳng buồn để ý, cũng không đưa ra lời đánh giá. Nhóm ca sĩ hàng trước ai nấy đều mang tinh thần phấn khởi, chờ đợi buổi trao giải.
Sau tiết mục múa mở màn là đến phần khách mời lên trao giải thưởng.
Trước khi đến thành phố Lâm, nhân viên ban tổ chức đã nói bóng gió: “Kim Ngư, cô có hai giải được để cử, là Mười ca khúc ballad hay nhất của năm và Ca sĩ mới tài năng nhất của năm. Giải đầu có những mười ứng cử viên nên tất cả đều phải lên sân khấu, còn giải thứ hai khá quan trọng, tạm thời giữ bí mật.” Nói cách khác, ít nhất cô sẽ đạt được một giải. Nguyễn Tiểu Mộng khều tay Hứa Tầm Sênh: “Còn hai giải nữa là đến mười bài ballad rồi, đừng căng thẳng.”
“Chị đâu có căng thẳng.”
Nguyễn Tiểu Mộng hăng hái chờ mong.
Lúc này, hai vị khách mời đã lên sân khấu, chuẩn bị tuyên bố giải thưởng kế tiếp thì MC bỗng đi lên, vẻ mặt kích động, mắt sáng rực: “Xin lỗi, tôi phải tạm thời xen vào một chút, có một tin tốt hết sức quan trọng muốn tuyên bố với mọi người…”
Ai nấy đều ngẩng đầu. MC tươi cười, còn cố ý hít sâu rồi nói: “Hôm nay chúng tôi còn mời được một vị khách cực kỳ quan trọng. Anh ấy vừa đến hội trường, các bạn có biết là ai không?”
Mọi người đều tò mò nhìn quanh.
MC cao giọng: “Anh ấy chính là… nhà vô địch bảng xếp hạng tổng lượt nghe và số lượt tải xuống hai năm liền của Trào Lưu Mới, thần tượng đẳng cấp nhất của giới âm nhạc, ca sĩ có lượng fan siêu khủng… Sầm Dã! Chúng ta hãy dùng tràng pháo tay nhiệt liệt để chào đón anh ấy!”
MC vừa giới thiệu xong câu đầu tiên, Nguyễn Tiểu Mộng đã quay phắt đầu nhìn người bên cạnh, thấy vẻ mặt Hứa Tầm Sênh vô cảm như không nghe được gì cả, đáy lòng cô nàng lập tức trĩu nặng.
Cả hội trường vang lên tiếng hoan hô và gào thét chói tai, mấy ca sĩ hàng trước đều phấn khởi ra mặt, đồng loạt quay đầu nhìn về một phía. Cả hội trường chỉ có một mình Hứa Tầm Sênh là không phản ứng gì.
Luồng sáng rọi đến cửa, người đó bước vào. Anh hiếm khi mặc vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng, cổ áo vest và sơ mi để hở, vẻ ngoài rắn rỏi của đàn ông lại toát lên vài phần ngông nghênh của trai trẻ. Khí chất của anh như sao trời soi chiếu tùng trúc, không ai sánh bằng. Sầm Dã vừa xuất hiện, tiếng hoan hô trong hội trường càng vang dội hơn, thậm chí còn có fan gào thét. Nhưng anh chỉ điểm nhiên như không, bước đi trong cảnh muôn người chú ý mà như đi trong ngõ vắng không người, vẻ mặt bình thản, tư thái thong dong. Đến vị trí để trống giữa hàng thứ nhất, anh mới hơi nghiêng người nhìn ra hàng sau, khóe môi nhếch cười, vẫy tay chào, sau đó ngồi xuống.
Nguyễn Tiểu Mộng phải thừa nhận, người trước mắt này mang phong thái tự phụ xa cách của siêu sao, anh đã trở nên hết sức xa lạ, nào còn giống anh chàng năm xưa tựa vào cửa phòng họ, cười nói lưu manh, đeo bám ai đó nữa?
Hồi lâu, trận xôn xao dấy lên bởi Sầm Dã mới dần lắng xuống, lễ trao giải tiếp tục. Từ góc độ của họ chỉ có thể nhìn thấy gáy anh. Anh nhìn thẳng sân khấu, chú tâm theo dõi, giống như không hề biết ai đang ngồi phía sau mình.
Lòng Nguyễn Tiểu Mộng chua xót, quay lại nhìn Hứa Tầm Sênh, phát hiện cô đã cúi đầu, yên lặng đến thẫn thờ. Nguyễn Tiểu Mộng nắm lấy tay cô: “Chúng ta mặc kệ tên khốn lòng lang dạ sói kia, chị cứ nhận giải của chị, không liên quan gì đến anh ta cả.”
Môi Hứa Tầm Sênh mấp máy, không nói lời nào. Nguyễn Tiểu Mộng không thấy được ánh mắt cô, giờ phút này đôi mắt ấy đang chứa đựng cảm xúc thế nào? Hứa Tầm Sênh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía trước, không hề nhìn Sầm Dã, nhưmg bóng dáng anh vẫn hiện hữu nơi khóe mắt cô, luôn luôn ở đấy, muốn phớt lờ cũng không được. Cô nhìn chốc lát lại cúi đầu nhìn bàn tay mình.
Nguyễn Tiểu Mộng không còn chú ý đến động tác của cô, dần dà cũng mặc kệ Sầm Dã, chỉ nhìn lên trên sân khấu: “Này, khách mời lên sân khấu rồi, sắp đến giải của chị đấy, chuẩn bị lên đi…”
Còn chưa dứt câu thì người bên cạnh đã đứng dậy, Nguyễn Tiểu Mộng giật mình, nghe thấy Hứa Tầm Sênh khe khẽ nói: “Em nhận giải thay chị đi.”
“Hả?” Nguyễn Tiểu Mộng sửng sốt.
Hứa Tầm Sênh khom người, nâng váy rời khỏi chỗ ngồi.
Nguyễn Tiểu Mộng cuống lên: “Sênh Sênh! Hứa Tầm Sênh!” Nhưng cô vẫn mắt điếc tai ngơ, tiến thẳng ra cửa không hề ngoảnh lại. Bóng dáng vội vã ấy quả thật hệt như cô bé Lọ Lem bỏ chạy khi tiếng chuông mười hai giờ vang vọng.
Suốt quãng đường, Hứa Tầm Sênh thu hút vô số ánh nhìn, nhưng bóng dáng cô nhanh chóng lướt qua hội trường rồi khuất dạng.
Nguyễn Tiểu Mộng đi không được, mà ngồi lại thì không yên tâm, quýnh quáng chết được. Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ ngồi hàng đầu, đột nhiên sửng sốt. Sầm Dã luôn ngồi nghiêm chỉnh lúc này lại hơi nghiêng người, dù không quay hẳn mặt về phía sau, nhưng có thể thấy rõ góc mặt của anh. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào vách tường trống rồng phía trước, vẻ mặt vô cảm giống hệt với Hứa Tầm Sênh khi nãy, chỉ có ánh mắt toát lên sự ngang ngạnh.
Không hiểu sao tim Nguyễn Tiểu Mộng lại đập thình thịch. Hồi lâu sau, Sầm Dã mới quay mặt đi, ngồi thẳng như cũ.
Nguyễn Tiểu Mộng nhắn tin cho Hứa Tầm Sênh: “Hình như anh ta để ý thấy chị bỏ đi đấy…”
Hứa Tầm Sênh không trả lời. Nguyễn Tiểu Mộng thở dài, nghe khách mời xướng tên Kim Ngư, đành đứng dậy đi lên sân khấu.
Sầm Dã ngồi bên dưới thấy cô gái lên nhận giải thay Hứa Tầm Sênh có chút quen mắt, nhanh chóng nhớ ra là ai. Anh không còn tâm trạng xem tiếp nữa, cúi đầu nhìn mười ngón tay mình đan xen, chợt cười chua chát.
Lát sau, Nguyễn Tiểu Mộng xuống sân khấu, MC bắt đầu giới thiệu một giải thưởng khác. Sầm Dã bỗng quay đầu nhìn Lưu Tiểu Kiều đang ngồi ở hàng sau rồi đứng dậy. Lưu Tiểu Kiều bàng hoàng, cũng lập tức đứmg dậy theo.
Sầm Dã lạnh mặt bỏ đi, mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh, MC trên sân khấu cũng ngẩn ngơ. Nhân viên đi theo Sầm Dã vội vã đuổi theo, cả đám nhanh chóng ra khỏi hội trường, chỉ để lại Lưu Tiểu Kiều cười giả lả giải thích với nhân viên ban tổ chức: “Xin lỗi, vô cùng xin lỗi! Sầm Dã có việc đột xuất, chúng tôi phải rời đi trước, thật xin lỗi!”
“Không sao, không sao, để anh Sầm đi nghỉ ngơi trước, lát nữa hai giải của anh ấy…”
“Chúng tôi sẽ sắp xếp người lên nhận thay.”