Hứa Tầm Sênh và Nguyễn Tiểu Mộng người thì đọc sách, người thì viết nhạc ở studio. Gần đến trưa, cửa bị đẩy ra, Đại Hùng và một cô gái cùng bước vào. Hứa Tầm Sênh chỉ mới gặp bạn gái anh ta một, hai lần, chưa từng nói chuyện nhiều, trái lại Nguyễn Tiểu Mộng thì thân hơn, cười nói: “Rốt cuộc hôm nay Đại Hùng đã chịu dẫn bạn gái đến à? Tiểu Trăn, chị đến rồi, vô cùng hoan nghênh!”
Hứa Tầm Sênh mỉm cười, Tiểu Trăn chào hỏi Nguyễn Tiểu Mộng, sau đó lướt mắt sang cô gật đầu, ánh mắt hờ hững không chút thân thiện.
Hứa Tầm Sênh không tỏ thái độ gì.
Đại Hùng: “Hôm nay trùng hợp cô ấy có việc sang bên này nên đến đây ăn trưa với chúng ta. Sao hả? Hai người làm xong chưa, cùng đi đi.”
Tiểu Trăn cười mời: “Cùng đi thôi, để Đại Hùng mời.”
Nguyễn Tiểu Mộng vừa định lên tiếng thì Hứa Tầm Sênh đã khước từ trước: “Không đi đâu, bọn em không làm kỳ đà cản mũi, lát nữa em còn có việc.”
Nguyễn Tiểu Mộng phụ họa: “Đúng đấy, đúng đấy, em không muốn xem phim tình cảm của hai người đâu, sẽ khiến gái ế như chúng em đau lòng chết mất. Tiểu Trăn, chị và Đại Hùng cứ yên tâm hưởng thụ thế giới hai người đi.”
Tiểu Trăn cười với cô ấy, không nhìn Hứa Tầm Sênh.
Đại Hùng ngại ngùng nói với Hứa Tầm Sênh: “Nói đi đâu vậy, đi ăn chung đi.”
Hứa Tầm Sênh chỉ mỉm cười lắc đầu. Sau đó, hai người họ rời đi, Hứa Tầm Sênh ngẩng đầu thấy Tiểu Trăn khoác chặt tay Đại Hùng, đầu ngẩng cao, vạt váy đong đưa theo gió, không hề ngoảnh lại.
Còn Hứa Tầm Sênh và Nguyễn Tiểu Mộng quyết định đi tới con phố ẩm thực gần studio. Nhắc đến ăn uống, Nguyễn Tiểu Mộng luôn luôn nhiệt tình, thấy quán bún xào ven đường, đề nghị: “Hay ăn bún xào đi, thơm quá.”
Hứa Tầm Sênh lắc đầu: “Mùi khói dầu nặng quá, không ăn đâu.”
Nguyễn Tiểu Mộng đành kéo cô đi tiếp: “Hay gọi hai món rau xào? Lần trước không phải chị nói quán này ngon sao?”
Hứa Tầm Sênh vẫn lắc đầu: “Chán rồi.”
Cứ thể đi qua hai, ba quán, Hứa Tầm Sênh không chê cái này thì cũng ngấy cái kia, vẻ mặt vẫn ung dung, nhưng rõ ràng nhìn cái gì cũng không thuận mắt. Nguyễn Tiểu Mộng đầu óc có chậm chạp cỡ nào cũng phát hiện ra điều khác thường, bèn dừng chân bên đường: “Hôm nay chị lạ lắm, có phải tâm trạng không tốt không?”
Tim Hứa Tầm Sênh chợt se sắt, nhìn thẳng Nguyễn Tiểu Mộng: “Không có, chị vẫn bình thường mà.”
Nguyễn Tiểu Mộng nào chịu tin, nghĩ ngợi suy đoán một hồi rồi do dự hỏi: “Có phải thấy Tiểu Trăn đến nên ghen không?”
Hứa Tầm Sênh khó tin nhìn cô nàng: “Em nói bậy bạ gì thế? Liên quan gì đến họ?”
Ba người làm bạn với nhau đã lâu, Nguyễn Tiểu Mộng sớm phát hiện ra Đại Hùng có tình cảm với Hứa Tầm Sênh, cộng thêm nghe mấy anh em của Đại Hùng kể, biết được trước kia anh ta từng động lòng với cô nên càng khẳng định Đại Hùng vẫn luôn chờ đợi cô nhưng không có kết quả.
Nguyễn Tiểu Mộng buột miệng: “Thật ra Đại Hùng cũng được mà, chị không chú ý ánh mắt anh ấy nhìn chị sao? Nếu chị bằng lòng quen anh ấy, em đoán chị chỉ cần nói một câu là chuyện đầu vào đấy ngay.”
“Nếu em còn nói những lời này thì khỏi cần làm studio nữa.”
Thấy cô sắp nổi giận, Nguyễn Tiểu Mộng vội vàng phân bua: “Xin lỗi, xin lỗi, em nói lung tung thôi. Nhưng em cảm nhận được, Tiểu Trăn có ý thù địch với chị, cô ta đâu có ngốc. Việc này đúng là oan cho chị. Chị là ai chứ, lẽ nào lại đi cướp bạn trai của cô ta?”
Hứa Tầm Sênh thoáng ngơ ngác: “Tại sao cô ta không thể nghĩ như vậy? Chị có thể thông cảm. Nếu là chị, bạn trai chị và hai cô gái ngày ngày ở chung với nhau trong studio suốt thế nay cũng sẽ khó chịu thôi. Dù hai cô gái kia không hề có quan hệ gì với anh ta, nhưng cũng không đúng…”
Nguyễn Tiểu Mộng trợn to mắt nhìn cô: “Thật không ngờ chị có máu ghen đến vậy!”
Máu ghen ư?
“Cô bé hay ghen của anh ơi, rốt cuộc muốn anh phải làng đến cỡ nào mới được? Em nói đi, anh làm theo hết.”
Giọng nói dí dóm, cưng chiều đồng thời ẩn giấu chút bất an kia bỗng vang lên trong đầu cô.
Hứa Tầm Sênh lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Trong khoảng thời gian này, em mời Tiểu Trăn đến studio chơi nhiều một chút, vừa hay chị phải đi Vân Nam một chuyến, nhường lại không gian cho họ. Hy vọng cô ta có thể hiểu thêm về studio. hiểu được mối quan hệ giữa chúng ta, vậy mới yên tâm được. Hơn nữa, sau này em đừng nhắc lại chuyện này. Đại Hùng đã không còn ý gì với chị từ lâu rồi, nếu không sao anh ấy lại quen với Tiểu Trăn? Anh ấy là người đàn ông ngay thẳng, chị rất quý mến, nếu không sẽ không đồng ý nhập bọn.”
Song Nguyễn Tiểu Mộng lại nghĩ, đó là chị ngốc thôi! Hoàn toàn không để ý đến tâm tư thật sự của Đại Hùng. Thôi, cô ấy cũng lười nhắc, dù cô ấy thấy Đại Hùng và Hứa Tầm Sênh rất xứng đôi, nhưng có lẽ hai người này không có duyên phận rồi.
“Không đúng.” Nguyễn Tiểu Mộng ngẫm nghĩ lại nói: “Nếu không phải ghen với Đại Hùng, vậy sao trưa nay chị khó chịu thế, nhìn gì cũng không ưng? Đừng phủ nhận nhé, em đâu có mù.”
Hứa Tầm Sênh ngan người. Đúng vậy, rốt cuộc cô… đang nôn nóng, tức giận việc gì chứ? Cô ngẩng đầu nhìn lên trời, chậm chạp thở hắt: “Có lẽ là vì… thời tiết hôm nay… không tốt lắm”
***
Hành trình thu hình lần đầu tiên cho chương trình giải trí trong hai ngày của Sầm Dã cuối cùng đã kết thúc mỹ mãn. Thái độ của anh vô cùng phối hợp, còn dám thể hiện bản tính thật trong lúc làm nhiệm vụ trò chơi, tổ đạo diễn khen ngợi nức nở, cũng hài lòng với hiệu quả thu hình. Anh và các ngôi sao khác hết sức hòa hợp, cho nên tối đó mọi người cùng nhau ăn mừng. Khương Hân Phán biểu hiện rất xuất sắc, ai nấy đều quý mến, hiển nhiên cũng có mặt trong bữa tiệc này.
Thật ra Sầm Dã không ngờ hôm nay mình lại bị lên hot search với Khương Hân Phán. Hai hành động kia không phải chương trình sắp xếp, chỉ là phản ứng bình thường thôi. Lẽ nào thấy cô ấy không hề phòng bị như thế mà anh lại không đến xé bảng tên? Còn hôm trời mưa, chẳng lẽ anh lại để con gái người ta bị nước mưa làm trôi lớp trang điểm hoặc cảm lạnh?
Trái lại, Sầm Chí khá hài lòng với hiệu quả ngoài ý muốn này, nói riêng với anh: “Hot search này khá tốt, dính với Khương Hân Phán không có gì xấu. Dù sao lực lượng fan hai bên đều mạnh, vài ngày nữa sẽ chìm thôi.”
Khi ấy, Sầm Dã không nói lời nào, không hề quan tâm đến chuyện này.
Nhưng vì hai người họ được xem như khách mời và là người mới của chương trình, nên hiện tại được sắp ngồi kế nhau trên bàn cơm. Sầm Dã đã sớm thay đồng phục của chương trình ra, mặc trang phục thường ngày. Khuơng Hân Phán thì mặc chiếc váy ren màu vàng nhạt, càng tôn lên làn da trắng. Ông anh lớn trong chương trình ngồi ở ghế chủ tọa không nhịn được khen: “Hôm nay Hân Phán xinh quá.”
Khương Hân Phán cười e thẹn: “Anh Đồng biết cách khiến người ta vui thật đấy.”
Cô ấy ngẩng đầu, thấy Sầm Dã bên cạnh chỉ cười nhạt không nói lời nào. Mấy ngôi sao cùng nhau uống rượu, Sầm Dã vô cùng lễ phép với họ, lần lượt kính rượu từng người, uống hết một vòng, vừa ngồi xuống định gắp thức ăn thì cánh tay bị ai đó kéo lại.
Anh quay đầu nhìn vào đôi mắt cong cong như vầng trăng của Khương Hân Phán, cô ấy cuời tủm tỉm, nhỏ giọng: “Anh ổn không? Tôi thấy mặt anh hơi đỏ.”
Sầm Dã lắc đầu, khéo léo tránh khỏi tay cô ấy, cười nói: “Do nóng thôi, tửu lượng của tôi rất tốt.” Nói xong, anh cởϊ áσ khoác ra, chỉ mặc áo phông, tiếp tục trò chuyện với mọi người, nâng ly cạn chén vô cùng thành thục và thận trọng.
Khương Hân Phán lặng lẽ ngắm nhìn anh hồi lâu rồi mới rời mắt đi.
Nơi họ dùng bữa là câu lạc bộ quen, trong phòng vô cùng xa hoa, thư thái, còn có đủ mọi thiết bị giải trí. Ăn xong, có người đề nghị hát karaoke. Nói đến ca hát, đầu tiên phải đưa micro đến cho Sầm Dã. Anh không từ chối, một micro khác được anh Đông xung phong cầm lấy, hai người hợp ca bản nhạc chính trong album đầu tiên của Sầm Dã: Nghĩ ngợi lung tung.
Nhạc dừng, Sầm Dã ngồi xuống, lơ đãng nghe người khác hát, lát sau mới phát hiện Khương Hân Phán đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào. Cô ấy tỏ vẻ thẹn thùng, trong căn phòng mơ tối, đèn màu nhấp nháy trông càng động lòng người, thỏ thẻ nói với Sầm Dã: “Tôi cũng muốn hát, nhưng hát không hay.”
Sầm Dã bỗng ngẩn ngơ. Anh nhớ trước kia có một cô gái cũng ngại ngùng nói: “Tôi hát không hay.” Nhưmg giọng hát trong trẻo như dòng suối ấy đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong đầu anh, đã lâu lắm rồi anh không được trực tiếp nghe cô hát.
Vì vậy, giọng Sầm Dã ôn hòa đôi chút: “Muốn hát thì cứ hát, đừng sợ.”
Khương Hân Phán đứng dậy cầm lấy micro trên bàn, mọi người đều vỗ tay. Cô ấy bảo trợ lý chọn bài mình hát hay nhất, nghiêm túc và nhập tâm hát. Sầm Dã nghe hai câu, khóe môi nhếch cong, quả thật cô ấy không hề khiêm nhường, đúng là… không hay thật. Có điều so với người bình thường thì cũng không tệ, trong mắt fan đại khái có thể xem như là một tài lė. Thế là Sầm Dã không có hứng thú nghe tiếp, quay người tiếp tục trò chuyện và uống rượu với người bên cạnh.
Khương Hân Phán hát xong, lòng đầy mong đợi từ từ quay đầu lại, thấy Sầm Dã không còn ngồi chỗ cũ mà chuyển đến ngồi kế anh Đồng, hai người cúi đầu nói gì đó, dường như khá vui vẻ. Nghe cô ấy hát xong, anh cũng chỉ ngẩng đầu lên vỗ tay ủng hộ lấy lệ.
Nói không hụt hẫng thì là giả, nhưng Khương Hân Phán đành mỉm cười, trợ lý đi đến nhắc nhở phải ra về rồi, cô ấy lại bảo: “Chờ một chút.” Sau đó đi đến bên cạnh Sầm Dã, ngồi xuống vỗ vai anh.
Sầm Dã quay đầu. Khương Hân Phán chống cằm nghiêng đầu cười: “Hôm nay, cảm ơn áo khoác của anh.”
Sầm Dã cười nhạt: “Chuyện nhỏ thôi.”
Khương Hân Phán nở nụ cười ngọt ngào hơn: “Có chuyện nói với anh, bộ phim điện ảnh Khách đến từ nơi nao đã đưa kịch bản cho tôi. Họ nói anh sẽ sáng tác tất cả ca khúc trong phim. Tôi cũng rất thích kịch bản đó, đã nhận vai nữ chính, có điều bây giờ vẫn phải giữ bí mật. Nói trước cho anh biết thôi.”
Sầm Dã ngẩn ngơ, theo anh biết kinh phí đầu tư bộ phim kia không lớn, anh còn đầu tư chút tiền cho họ. Tính theo giá thị trường hiện nay, muốn mời Thiên hậu Khương Hân Phán, e rằng dốc hết tiền đầu tư cũng không đủ cát sê cho một mình cô ấy, không ngờ cô ấy lại nhận.
Khương Hân Phán vốn thông minh, biết anh nghĩ gì bèn dứt khoát nói thẳng: “Tôi giảm tiền cát sê đóng phim, hơn nữa sau khi phim công chiếu sẽ quyền góp hết số tiền này cho những trẻ em nghèo khó ở vùng Tây Nam mà đoàn phim lấy bối cảnh. Có điều, cũng không cần phải phô trương nói với bên ngoài.”
Sầm Dã im lặng chốc lát, cười hào sảng: “Cảm ơn.” Đây là thay Lão Đinh, đoàn phim và cả những trẻ em vùng Tây Nam cảm ơn cô ấy. Anh đã sớm nghe nói con người Khương Hân Phán không tệ, không ngờ lại trượng nghĩa đến vậy.
Lần đầu tiên Khương Hân Phán thấy anh cười nhiệt tình với mình đến vậy, khẽ nói: “Anh cảm ơn tôi làm gì, tôi đầu phải vì anh. Đúng rồi, tuần sau là khai máy, anh đến dự không?”
Nhắc đến tuần sau, Sầm Dã liền nghĩ đến khi ấy Hứa Tầm Sênh sẽ ở chung với anh trong đoàn phim, thế là nụ cười trong mắt ngời sáng hơn: “Dĩ nhiên.”
Khương Hân Phán mỉm cười tươi rói, lúc này mới đứng dậy rời đi.
***
Hôm sau, chương trình quay đến khuya, Sầm Dã sức cùng lực kiệt, vừa về khách sạn liền nằm xuống ngủ ngay, song trời chưa sáng anh đã choàng tỉnh dậy. Nhìn ra bầu trời xanh sẫm và mấy ngôi sao lác đác, nhất thời anh không ngủ lại được, trong đầu luôn nghĩ đến cuộc điện thoại của Lưu Đại Giang hôm đó.
“Khi ấy, Cổ Mạn Khinh Thú rất nổi tiếng, cũng kiếm được nhiều tiền, nhưng kỳ thực nội bộ đã lục đυ.c. Nghe nói Lý Dược muốn ký hợp đồng với công ty đại diện, phát triển theo kế hoạch người ta đưa ra, Từ Chấp không đồng ý, hai người thường xuyên xảy ra tranh chấp, cãi nhau rất căng thẳng. Các thành viên khác trong ban nhạc cũng chia bè chia phái, cũng có người muốn solo.”
Sầm Dã không ngờ, Cổ Mạn Khinh Thú năm đó và Triều Mô lại không hẹn mà rơi vào tình cảnh khó khăn giống nhau. Anh lại nghĩ, phải chăng chính vì thế nên khi ấy anh muốn solo, Hứa Tầm Sênh mới phản đối kịch liệt như thế? Dù sao cô phải tận mắt chứng kiến cảnh nhạc hết người tan những hai lần. Sầm Dã cảm thấy, lúc đó anh gây nên mâu thuẫn với Hứa Tầm Sênh thật là một việc ngốc nghếch.
Lưu Đại Giang kể tiếp: “Về phần bạn gái của Từ Chấp… Hai thành viên trong ban nhạc tôi tìm được đều nói, lúc đó Hứa Tầm Sênh đã chia tay với Từ Chấp rồi.”
“Chia tay?” Sầm Dã cất cao giọng.
“Đúng vậy, cả hai đều bảo thế. Nói khoảng thời gian đó, Từ Chấp vô cùng sa sút vì chuyện này, hai người họ ở bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều, cũng không còn mặn nồng, nên Hứa Tầm Sênh tỏ ý muốn chia tay. Trước khi Từ Chấp xảy ra tai nạn giao thông, hai người đã hơn nửa năm không gặp nhau. Có lần, Từ Chấp còn tâm sự với một trong hai người bạn, bảo việc mình không hối hận nhất trong đời chính là quen người bạn gái này, nhưng đôi bên đã nói rõ với nhau, chia tay trong êm đẹp. Từ Chấp tuy không cam lòng nhưng vẫn chấp nhận. Sau đó không bao lâu, Từ Chấp uống say, rồi xảy ra tai nạn trong lúc lái xe. Bình thường, anh ta hiếm khi đυ.ng đến bia rượu, thời gian đó ắt hẳn do tình cảm và sự nghiệp đều không thuận lợi mới xảy ra chuyện lớn như vậy…”
Tình huống Lưu Đại Giang tra được rõ ràng không giống với những gì Lý Dược đã nói.
Nghe xong, Sầm Dã bàng hoàng chốc lát, trong lòng trào dâng nỗi vui sướиɠ tột cùng. Năm đó, Hứa Tầm Sênh và Từ Chấp đã chia tay, vậy thì tình yêu khắc cốt ghi tâm gì chứ? Hơn nữa, qua lời kể cũng nghe ra được, Hứa Tầm Sênh chia tay Từ Chấp rất kiên quyết. Dù cô bỏ anh cũng kiên quyết chẳng kém… Ý nghĩ này hiện lên khiến anh có chút phiền muộn, nhưng lại nhanh chóng gạt sang một bên. Hiện giờ sao anh chịu tin mình không bằng Từ Chấp, thậm chí giống như Từ Chấp chứ? Dĩ nhiên là không rồi!
Quãng thời gian hai người họ quen nhau hạnh phúc biết mấy, không ai bì được. Nghĩ đến đây, đáy lòng Sầm Dã chợt dâng lên niềm chua xót, song lại cố dằn xuống, vừa xoay chuyển ý nghĩ liền phát hiện ra chỗ không đúng. Cho nên… ngày đó, Lý Dược đã nói dối anh ư?
Sầm Dã lập tức phủ nhận, không thể vội vàng kết luận như vậy được. Không phải lúc ấy Lý Dược và Từ Chấp có mâu thuẫn sao? Lý Dược chưa chắc đã biết rõ tình trạng mối quan hệ của họ. Hơn nữa, bị cô gái tốt như Hứa Tầm Sênh “đá”, ai mà chịu được, còn vui vẻ đi khoe cho người khác biết sao? Tên Từ Chấp kia nói không chừng ra vẻ sĩ diện trước mặt Lý Dược, mới khiến Lý Dược hiểu lầm tình cảm họ vẫn rất tốt.
Nếu nói năm đó, có khả năng Lý Dược cố tình lợi dụng Hứa Tầm Sênh để khiến anh tức tối thì Sầm Dã thật sự khó chịu vô cùng, theo bản năng không muốn tin. Hai năm qua, tuy họ một là doanh nhân, một là nghệ sĩ, nhưng trên phương diện theo đuổi âm nhạc, cả hai có thể xem là đối đãi chân thành với nhau, huống hồ Lý Dược luôn dốc lòng dìu dắt anh. Sầm Dã không muốn nghi ngờ anh ta.
Yên lặng chốc lát, anh dặn Lưu Đại Giang: “Tiếp tục điều tra, bất cứ chuyện gì liên quan đến ban nhạc đó cứ điều tra hết cho tôi. Và cả… Hứa Tầm Sênh, nếu có gì liên quan đến cô ấy, ví dụ như hình ảnh, trang phục, nhạc cụ, bất cứ vật gì cô ấy từng dùng… đều mang về cho tôi.”
Trong cảnh tờ mờ sáng, Sầm Dã nằm trên giường, nghĩ đến những việc vừa phiên muộn vừa vui vẻ này, càng không sao ngủ được, chỉ muốn sớm gặp mặt cô, xin lỗi cô. Đêm trước khi chia tay, anh bị lời nói của Lý Dược kích động nên đã làm ra những việc hồ đồ, thậm chí còn suýt cưỡng ép cô… Rõ ràng khi ấy, cô đã hứa trở về thành phố Tương sẽ trao hết tất cả cho anh rồi mà.
Giờ trong đầu anh chỉ hiện ra bốn chữ to đùng: Gieo gió gặt bão. Sau khi gặp lại, cô muốn anh xin lỗi thế nào cũng được, có phải quỳ xuống cũng không sao… Nghĩ vậy, cõi lòng trở nên ngọt ngào. Đầu óc lại lan man, mấy năm qua, bản thân anh có bao giờ chịu hạ mình với ai, bây giờ bệnh cũ lại tái phát sao? Anh sờ mũi, phát hiện mình đang nở nụ cười không sao kiềm chế được.
Rốt cuộc vẫn không thể nào kìm lòng, anh nhắn tin cho cô: “Có một thứ rất tuyệt cho cô xem.” Anh gửi ảnh sang, là cây guitar gần đây anh mới sưu tầm được.
Nửa giờ trôi qua, Sầm Dã rời khỏi giường, rửa mặt xong xuôi, trời đã sáng hẳn, anh ôm điện thoại nằm trên giường chờ một lát lại nhắn tiếp: “Thức dậy chưa?”
Anh đâu biết, hành động hôm nay của mình lại khiến Hứa Tầm Sênh kinh ngạc. Thời gian qua, cô đã dán cho anh cái nhãn “chín chắn, thận trọng và có chiều sâu”, nhưng không ngờ hôm nay vừa mới thức dậy, cô đã thấy một tin nhắn gửi đến lúc năm giờ sáng, còn chưa kịp trả lời thì lại nhận được thêm một tin thúc giục. Cứ như một chàng trai mới lớn, tính tình còn bộp chộp.
Nhưng trước nay Hứa Tầm Sênh là người thích mềm mỏng, anh nóng vội như vậy lại khiến cô không nỡ để anh đợi, mỉm cười ngồi tựa vào ghế mây bên cửa sổ, xem kỹ ảnh guitar anh gửi đến, cảm thán tự đáy lòng: “Rất tuyệt.”
Điện thoại vang lên âm báo, Sầm Dã ngồi thẳng người dậy, xem xong hai chữ này cũng không nhịn được cười toe toét, lại hỏi: “Muốn chơi không?”
“Muốn.”
“Mấy ngày nữa, tôi mang đến Vân Nam cho cô chơi.”
“Được.”
Sầm Dã đọc lại cuộc đối thoại, cảm giác như đang nằm mơ, chỉ mong mình mãi không tỉnh dậy. Bây giờ, anh lấy thân phận Hoang Dã trở thành bạn tâm giao với cô. Qua điện thoại, anh có thể yêu thương cô, che cho cô, trêu chọc cô, nói chuyện thỏa thích với cô, cũng không sợ cô chạy mất. Nhưng mấy ngày nữa hai người gặp mặt thì…
Sầm Dã cụp mắt, bất kể cô tức giận cỡ nào, anh chỉ nhận định chắc chắn một điều: Đều là lỗi của mình, mong cô ban ơn, mong cô thương tình, cô sẽ… có chút mềm lòng, đúng không? Dù cô quay người bỏ đi, anh chỉ còn cách bất chấp đuổi theo thôi.
Lúc này, Hứa Tầm Sênh lại nhắn: “Hôm nay, có vẻ tâm trạng anh tốt nhỉ?”
Sầm Dã phì cười: “Nghĩ thông suốt một số việc.”
Nào ngờ Hứa Tầm Sênh đột ngột hỏi: “Có liên quan đến bạn gái trước của anh sao?”
Sầm Dã nhíu mày, lòng nao nao: “Cô đoán xem.”
“Nếu anh định theo đuổi lại cô ấy thì nói tôi biết một tiếng.”
“Tại sao?”
Hiện giờ, Hứa Tầm Sênh tin chắc chín mươi phần trăm là Hoang Dã không phải người kia nên mới thẳng thắn nhắc đến đề tài này. Cô cũng không biết miêu tả lo nghĩ của mình thế nào, cân nhắc chốc lát mới nói: “Chúng ta luôn trò chuyện đêm khuya với nhau, nếu bạn gái anh biết sẽ không hay đâu.” Cô nhớ đến Đại Hùng và Tiểu Trăn, tuy cô và Hoang Dã là bạn bè đơn thuần nhưng cũng không muốn bạn gái anh hiểu lầm.
Nhưng câu này lại làm Sầm Dã không biết trả lời thế nào.
Trả lời là “Được” tất nhiên không ổn, anh làm gì có bạn gái cũ nào khác. Nói “Không sao” thì Hứa Tầm Sênh sẽ nghĩ anh thế nào? Anh cười khổ, lần này tự đưa mình vào thế bí rồi. Nhưng trong lòng vẫn ngọt ngào, anh nghiên ngẫm nhiều lần, Xóa đi viết lại, cuối cùng chỉ gửi một câu: “Vậy khoan lo việc khác, nói chuyện với cô là quan trọng nhất, nếu không mỗi ngày trôi qua sẽ vô vị lắm.”
Bên kia, Hứa Tầm Sênh thoáng sửng sốt, mặt nong nóng, muốn tránh né theo bản năng. Nhưng phản ứng kỳ lạ này lại khiến cô nhớ đến Sầm Dã một cách khó hiểu, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt tươi cười vui sướиɠ của anh năm nào. Thế là trái tim loạn nhịp vì Hoang Dã phút chốc lặng đi.
Cô hờ hững nói: “Đừng nói lung tung.”
“Ồ, được.”
Hứa Tầm Sênh bất chợt giật mình, kiểu đối thoại này thật quen thuộc, nhưng cảm giác ấy lại không mang đến sự vui vẻ cho cô.
Hai người yên lặng chốc lát, anh gửi văn bản hợp đồng qua: “Đây là hợp đồng bên đoàn phim đưa, cô xem thử xem có vấn đề gì không, có yêu cầu gì thì cứ trực tiếp viết thêm vào.”
Hứa Tầm Sênh xem một lần, cảm thấy không có vấn đề gì, các điều khoản đều vô cùng hợp lý, đãi ngộ cũng rất tốt, tham gia sáng tác ba bài nhạc cho phim là đã đủ tiền cho cô sống hai năm rồi. Yêu cầu cô phải đến Vân Nam sinh hoạt cùng đoàn phim nửa tháng cũng không có gì là quá đáng, như vậy sẽ có cảm hứng tốt hơn.
“Không có vấn đề gì. Hôm nay tôi sẽ in ra ký rồi gửi lại.”
“Được. Ngày nào cô đến? Tôi bảo họ đặt vé máy bay và sắp xếp khách sạn cho cô.”
Hứa Tầm Sênh báo ngày, Sầm Dã nhắn: “Tôi vẫn còn công việc dang dở, sẽ đến muộn hơn cô một ngày.”
“Không thành vấn đề.”
“Chờ tôi.”
“Ừ.”
Hai người không nói gì nữa, chỉ là sau khi buông điện thoại xuống, tâm trạng khó bình tĩnh lại.