Tiên Hiệp Chi Ta Có Một Chiếc Quan Tài

Q1-Chương 11: Dương Hoành tính toán

Edit: Cacao

“Phong trưởng lão yêu cầu ta chuyển cáo cho đệ, hoạt động săn thú lần này, đệ phải cùng đi.”

—— sư phụ nói? Vì cái gì?

Diệp Cửu Thu giống như bị đánh đòn cảnh cáo, sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Bạch Nhiên, tựa như đang đợi Bạch Nhiên mở miệng nói chỉ là chỉ đùa một chút thôi. Nhưng mà Bạch Nhiên thần sắc vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt luôn luôn ôn hòa ẩn giấu lo lắng cùng cổ vũ đối với hắn.

Đây là sự thật.

Sau khi Diệp Cửu Thu ý thức được, thế nhưng không có kháng cự như trong tưởng tượng, ngược lại là gánh nặng trong lòng được giải khai, giống như có khối đá nặng trĩu treo ở trong lòng thật lâu cuối cùng cũng được hạ xuống. Cái đề nghị vẫn luôn quanh quẩn bên tai “Hành động săn bắn tháng sau, Cửu Thu, đệ lại suy nghĩ chút đi”, cũng tại một khắc này đột nhiên biến mất.

Hắn giống như vẫn luôn chờ đợi thời khắc này.

Trước chờ ai đó giúp hắn đưa ra một quyết định, sau lại chờ ai đó ở sau lưng mạnh mẽ đẩy hắn một cái.

“Đệ đã biết, khi nào thì xuất phát?” Hắn bình tĩnh hỏi.

Trong mắt Bạch Nhiên hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: “Còn có mười ngày, Cửu Thu nên thừa dịp khoảng thời gian này chuẩn bị thêm một chút cho tốt.” Hắn còn tưởng phản ứng đầu tiên của Diệp Cửu Thu là đi tìm Phong Ngọc Thư hỏi nguyên do, hoặc là nghĩ cách khước từ.

Diệp Cửu Thu gật đầu ghi nhớ, lúc này mới nhìn về phía nam tử đứng bên người Bạch Nhiên. Người nọ vẫn luôn nhìn hắn, ánh mắt kia làm hắn luôn có một cảm giác quỷ dị. Có lẽ là do người này tự thân mang lại cảm giác ngạo mạn, tự cao tự đại làm người có chút không thoải mái. Nhưng khi Bạch Nhiên giới thiệu với hắn: “Đây là đệ tử thân truyền Thiên Ma Cung Dương Hoành”, hắn liền đè xuống cảm giác cổ quái trong lòng .

Cũng vì thường xuyên nghe Bạch Nhiên nhắc tới, dù chưa từng gặp mặt, nhưng cũng cảm thấy quen thuộc.

“Ta là Diệp Cửu Thu.” Diệp Cửu Thu đón lấy ánh mắt của Dương Hoành, “Tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng ta thường xuyên nghe Bạch sư huynh nhắc tới huynh.”

Dương Hoành nhếch môi: “Ta cũng thường xuyên nghe người khác nhắc tới đệ.”

Diệp Cửu Thu sửng sốt, rất nhanh liền nghĩ đến tình cảnh của hắn trong Âm Thi Tông hiện giờ, có chút bất đắc dĩ tự giễu: “Làm nhàn ngôn toái ngữ chỉ sợ làm bẩn tai huynh.”

“Nói gì vậy.” Dương Hoành giơ tay vỗ vỗ vai hắn, khinh thường chẳng thèm để ý tới lời nói của mấy tên tiểu bối ở Âm Thi Tông: “Đều là một đám hèn nhát không có bản lĩnh mà thôi, trừ bỏ ở sau lưng khua môi múa mép, bọn chúng nào có lấy ra được thực lực gì chứ?”

“Dương sư huynh...” Bạch Nhiên ở một bên cười khổ, hắn tốt xấu gì cũng còn đứng ở chỗ này.

Diệp Cửu Thu ngược lại bật cười, lời này nói ra thật hả giận, một chút tâm tình chua xót vừa mới có của hắn lập tức trở thành hư không, nhìn Dương Hoành một thân ngạo khí cũng thuận mắt không ít.

Bạch Nhiên thấy thế, nhân cơ hội mở miệng: “Cửu Thu, Dương sư huynh chính là thân truyền đệ tử Thiên Ma Cung, đệ trên tu luyện có vấn đề gì, có thể thỉnh giáo Dương sư huynh, tự nhiên sẽ được lợi không ít.”

Diệp Cửu Thu há miệng, muốn nói mình hỏi sư phụ là được rồi. Chính là thoáng nhìn ánh mắt Bạch Nhiên, rõ ràng là hy vọng mình đồng ý. Hắn nghĩ nghĩ, Bạch Nhiên sư huynh làm như vậy nhất định là có lý do, cũng nhất định là vì muốn tốt cho hắn, vì thế dừng một chút, sửa lời nói: “Đúng là có một ít nghi hoặc, có thể phiền toái Dương sư huynh sao?” Hắn theo Bạch Nhiên đổi giọng gọi sư huynh.

Dương Hoành ha ha cười, duỗi cánh tay ôm chặt vai hắn, chân dài bước một bước, liền dùng tư thế này ôm hắn vào trong phòng: “Đệ đã kêu ta một tiếng sư huynh, còn có cái gì phiền toái hay không phiền toái. Tới tới tới, chúng ta đi vào trong chậm rãi nói.” Một bộ hoàn toàn không xem chính mình là khách bộ dáng.

Diệp Cửu Thu bật cười, trong lòng lại đặc biệt nhẹ nhàng. Dương Hoành dùng thái độ như vậy cùng hắn tiếp xúc, ngược lại làm hắn cảm thấy thập phần tự tại thả lỏng.

Bạch Nhiên ở sau lưng bọn họ cười nói: “Dương sư huynh, Diệp sư đệ, tại hạ còn có chút việc muốn đi xử lý, đi trước cáo từ.”

Hả? Diệp Cửu Thu quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng Bạch Nhiên xoay người rời đi.

Hắn do dự một chút, lại không có mở miệng gọi Bạch Nhiên. Giây tiếp theo, hắn đã bị Dương Hoành ấn ngồi trên ghế. Ngẩng đầu thấy Dương Hoành nhướng mày, thần sắc dò hỏi, hắn cười lắc đầu tỏ vẻ không có gì. Bạch Nhiên sư huynh rời đi thì rời đi, dù sao vị Dương sư huynh này cũng thực hảo ở chung.

Đơn giản nói chuyện với nhau vài câu, Diệp Cửu Thu liền tiến vào trạng thái siêng năng, khiêm tốn thỉnh giáo. Hắn muốn tu luyện đến cấp bậc càng cao, muốn trở nên thật mạnh mẽ, muốn đường đường chính chính làm những người khi nhục hắn câm miệng, muốn một ngày kia bằng vào thực lực của chính mình vượt qua trăm vạn dặm, trở về nhà của mình.

Dương Hoành nhìn đôi mắt sáng ngời của hắn sau khi đắm chìm trong cảm xúc, hắc bạch phân minh, đơn thuần thanh triệt hơn so với những gì nhìn hắn thấy ban đầu, mà hiện tại bên trong chứa rất nhiều thứ. Mỏi mệt lại như cũ cứng cỏi, yếu ớt nhưng lại như cũ kiên cường, bi thương nhưng vẫn như cũ lạc quan, tuyệt vọng nhưng vẫn cứ mang theo hy vọng.

Thật là... Càng xem càng thích.

Dương Hoành nghe Diệp Cửu Thu nghi hoặc, khóe môi che giấu ý cười càng ngày càng sâu.

Bạch Nhiên nói hắn muốn chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, hắn không tỏ ý kiến. Bạch Nhiên vĩnh viễn không thể tưởng tượng được, hắn chỉ là muốn mài giũa khối ngọc thô Diệp Cửu Thu này. Có lẽ mặc kệ Diệp Cửu Thu, mấy năm sau Diệp Cửu Thu cũng sẽ tỏa ra hào quang của chính hắn, nhưng Dương Hồng từ trước đến nay không có bao nhiêu nhẫn nại, không muốn chờ một đoạn thời gian dài như vậy. Huống chi vạn nhất trung gian xảy ra cái gì ngoài ý muốn, phác ngọc phủ bụi trần hoặc là dứt khoát trường oai*, đến lúc đó hắn sẽ đau đớn bao nhiêu a?

* Trưởng thành lệch lạc, không đúng hướng

Hắn phải tự tay tạo nên Diệp Cửu Thu thành tình dạng hắn muốn. Khi đó, mới là thời điểm hắn thu hoạch trái ngọt.

Ân, nói tóm lại, cũng coi như là một loại trò chơi.

Dương Hoành lộ ra ý cười trên khóe môi, từ trong túi trữ vật lấy ra một khối phượng hình ngọc bội, đặt vào trong tay Diệp Cửu Thu: “Theo như lời đệ nói, Âm Xá quyết tu luyện rất khó khăn, có khối ngọc bội này hẳn là có thể giải quyết.”

“Đây là?” Diệp Cửu Thu không có tiếp nhận.

Dương Hoành đặt ngọc bội lên bàn rồi mới nói: “Theo lời đệ, thời điểm tu luyện Âm Xá quyết, yêu cầu hấp thu u minh hàn khí từ bên ngoài. U minh hàn khí ngoại trừ có ở số ít kỳ sinh tuyệt địa đương thời, căn bản không tồn tại ở nơi khác. Âm Thi Tông xem như một trường hợp đặc biệt, nơi này là một minh địa, tồn tại u minh hàn khí, nhưng chỉ có một chút mà thôi. Cửu Thu muốn hấp thu để tu luyện, tự nhiên là hết sức khó khăn.”

“Khối ngọc bội này chính là mài giũa từ ngọc thạch ở khu vực phụ cận Vãng Sinh Chiểu mà thành, dễ ngưng tụ u minh hàn khí. Có nó, đệ tu luyện Âm Xá quyết liền đơn giản hơn trước nhiều.”

Diệp Cửu Thu hiện tại đã không phải tay mơ hoàn toàn không biết gì như ban đầu, đương thời tứ đại tuyệt địa, Vãng Sinh Chiểu, Vô Thủy Đạo, Ách Nan Cốc, Thiên Hoang Điện, được xưng là tuyệt địa hiểm ác, tiên nhân cũng có đi mà không có về, mặc dù chỉ là khu vực phụ cận, cũng vô cùng nguy hiểm. Bởi vậy có thể thấy được ngọc bội Dương Hoành lấy ra trân quý bao nhiêu.

“Xin lỗi sư huynh, ta không thể thu.” Diệp Cửu Thu cự tuyệt, “Ta thực cảm tạ tâm ý của sư huynh, nhưng cái này ta thật sự không thể thu. Âm Xá quyết tu luyện không tốt, ta có thể đổi một bộ phòng ngự pháp quyết khác. Pháp quyết là chết, người là sống, ta không đến mức nắm lấy bộ pháp quyết này không bỏ.”

Dương Hoành rũ mắt, thầm nghĩ nếu ngươi thật sự thay đổi pháp quyết, đó mới là thật sự xin lỗi ta. Kế hoạch dưỡng thành này nọ không phải đều thất bại sao.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói: “Coi như ta tạm thời cho đệ mượn. Chờ khi tu luyện thành công, lại trả cho ta.” Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn Diệp Cửu Thu, “Ta tin tưởng Cửu Thu sẽ không đến mức đến lúc đó còn ăn vạ không trả đi? Hay là nói, Cửu Thu cảm thấy chính mình phải tốn ba năm, mười năm mới có thể tu luyện thành công?”

Diệp Cửu Thu há miệng, không biết nên nói như thế nào.

“Chỉ là cho đệ mượn hai ba năm thôi, đồ vật vẫn là của ta.” Dương Hoành cười nói, ngữ khí kiên trì, không chấp nhận cự tuyệt, “Nghĩ thế nào, Diệp sư đệ?”

Dương Hoành đều nói đến dạng này, hắn còn có thể nói gì đâu? Lại cự tuyệt, kia quả thực là nhặt được tiện nghi còn khoe mẽ. Diệp Cửu Thu nhìn ra được Dương Hoành kiên trì, than nhẹ một tiếng, cầm lấy ngọc bội từ trên bàn, nghiêm túc nói: “Vậy cảm ơn sư huynh. Ta sẽ nỗ lực tu luyện Âm Xá quyết, mau chóng đem ngọc bội trả lại huynh.” Hắn lòng tràn đầy cảm kích, lập tức hạ quyết tâm, miệng nói không tính là gì, nếu sau này Dương Hoành sư huynh có chỗ nào yêu cầu trợ giúp, hắn tất nhiên sẽ đạo nghĩa không thể chối từ.

Dương Hoành lúc này mới vừa lòng cong môi.

“Như vậy mới phải chứ.”

...

Sau khi Dương Hoành rời đi, Diệp Cửu Thu đeo phượng hình ngọc bội ở trên người, thử tu luyện Âm Xá quyết. Tốc độ tu luyện quả nhiên nhanh hơn nhiều, trong quá trình tu luyện cảm giác khó khăn khi hấp thu trở nên phá lệ thông thuận, giống như trước kia là múc nước trong một cái vũng nước nhỏ, hiện giờ chính là múc nước trong một cái hồ lớn. Quả nhiên hết thảy đều giống như lời Dương Hoành nói.

Diệp Cửu Thu đối với Dương Hoành càng thêm cảm kích.

Thử tu luyện Âm Xá quyết xong, hắn liền bắt đầu cân nhắc mười ngày sau rời tông môn nên chuẩn bị cái gì. Vừa rồi Dương Hoành cũng đưa cho hắn vài đề nghị, đơn giản là ngoại vật phụ trợ chính mình như binh khí, đan dược, bùa chú, trận pháp. Những cái này hắn không thiếu, lão tổ tông cho hắn đều là đồ cao cấp, việc hiện tại hắn cần phải làm chính là làm quen mấy thứ này, cũng may thời khắc mấu chốt vẫn dùng được vài điểm.

Bất quá hắn thực thiếu đan dược trị thương bình thường. Diệp Cửu Thu liếc nhìn linh thạch lão tổ tông đưa cho trong túi trữ vật , rối rắm thở dài một hơi, lại phải ra ngoài, này thật đúng là...

Quên đi, chờ ngày cuối cùng hẵng đi ra ngoài. Diệp Cửu Thu nghĩ đến tao ngộ mỗi lần ra khỏi cửa, tự sa ngã nghĩ chính mình nhất định phải sửa chứng sợ hãi ra khỏi cửa. Vì cái gì chính mình rất nhanh sẽ đạt đến Luyện Khí viên mãn lại luôn đánh không lại mấy cái gia hỏa Luyện Khí tầng bốn tầng năm kia?

Chung quy đến cùng là mình vô dụng.

Diệp Cửu Thu ủ rũ cụp đuôi, yên lặng đến bên cạnh hắc quan, duỗi tay sờ sờ nắp quan tài, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu ngươi có thể đi ra thì tốt rồi. Có ngươi rồi, bọn họ nhất định đánh không lại ta.”

Hắn lại thở dài, bản thân bò lên trên nắp quan tài, xếp bằng ngồi xuống.

Hắn hiện tại tu luyện đều dứt khoát ngồi ở trên hắc quan. Hoặc là nói, hắn một ngày tuyệt đại đa số thời gian đều bám lấy hắc quan. Không phải Phong Ngọc Thư đã nói cho hắn sao, chỉ cần kiên trì bền bỉ dùng linh lực của mình uẩn dưỡng hắc quan và mệnh thi bên trong, như vậy chắc chắn sẽ có một ngày hắn có thể thao túng sử dụng hắc quan cùng mệnh thi của mình.

Việc Diệp Cửu Thu làm, chính là có thời gian liền dán lên hắc quan, lúc nào cũng tranh thủ dùng linh lực uẩn dưỡng hắc quan cùng thi khôi, chờ mong một ngày nào đó không xa chính mình có thể mở ra hắc quan, triệu hoán mệnh thi.

Chỉ là trước mắt xem ra, nỗ lực của hắn giống như đều uổng phí.

“Ngươi rốt cuộc khi nào mới đi ra a? Mười ngày sau nếu có ngươi ở bên cạnh, ta liền cái gì cũng không sợ.” Lẩm bẩm một câu, Diệp Cửu Thu một lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện.