Edit: Cacao
Diệp Cửu Thu tâm tâm niệm niệm mệnh thi đi ra, lại không biết mệnh thi của hắn mỗi đêm đều nhìn chằm chằm vào mông hắn trên nắp quan tài, tâm tình bực bội.
Nắp quan tài ở trong mắt mệnh thi, có cũng như không, y nằm trong quan tài, cũng có thể thấy rõ hết thảy bên ngoài.
Mà từ khi Diệp Cửu Thu bám lấy hắc quan không buông về sau, y cơ hồ thời thời khắc khắc đều nhìn thấy khuôn mặt mà mình ghét nhất lắc lư khắp nơi. Cứ đến tối, vừa mở mắt ra liền thấy một cái mông đè trên đầu, làm hắn hận không thể ác ý hướng bên trên tát hai cái.
Nhưng mà mệnh thi đại nhân vẫn nhịn xuống xúc động này.
Hắn không muốn cùng Diệp Cửu Thu tên kia mặt đối mặt. Cho nên hắn sẽ không kinh động Diệp Cửu Thu.
Nói đi nói lại... Từ lúc Diệp Cửu Thu bắt đầu ngồi trên quan tài tu luyện, hắn đã thật lâu không đi ra bên ngoài hoạt động.
Chậc, quả nhiên, Diệp Cửu Thu làm gì cũng khiến người chán ghét!
Mệnh thi phong bế hai mắt, cười lạnh một tiếng, không phải muốn ra ngoài săn bắn sao? Tính tính thời gian, ngày lành của Diệp Cửu Thu cuối cùng cũng sắp đến rồi... Tên ngụy quân tử Bạch Nhiên kia, cái gì cũng tính toán hảo đi!
Mười ngày rất nhanh đã qua đi.
Trước thời điểm xuất phát một ngày, Diệp Cửu Thu lấy hết can đảm, tính toán đi mua chút đan dược trị thương bình thường để dự phòng.
Mở cửa, cõng hắc quan trên lưng chuẩn bị ra ngoài, lại thấy trước cửa, một nam tử thân trường ngọc lập đứng cách đó không xa.
“Dương Hoành?” Hắn nhất thời kinh ngạc, trực tiếp gọi thẳng tên đối phương.
Dương Hoành lại hoàn toàn không để ý, hắn hướng Diệp Cửu Thu nhướng mày: “Ta đoán đệ cũng nên đi mua chút đan dược, vừa vặn không có việc gì, ta bồi ngươi đi mua. Cái nào hữu dụng, cái nào vô dụng, giá trị bao nhiêu, đệ đừng để người ta lừa hết linh thạch.”
Diệp Cửu Thu chớp chớp mắt, ngẫm lại liền biết Dương Hoành bổn ý không phải bồi hắn mua đan dược, mà là đi theo miễn cho hắn lại bị người...
“Đa tạ Dương sư huynh.” Diệp Cửu Thu cười, mắt ngọc mày ngài làm Dương Hoành xem đến yết hầu khô khốc, “Những cái đó ta đích xác không hiểu, hôm nay liền hướng Dương sư huynh thỉnh giáo.”
“Đi thôi. Vừa đi vừa nói chuyện.” Dương Hoành cong môi, đi đến bên người Diệp Cửu Thu, khoác vai hắn, lòng bàn tay cách một tầng vải dệt, lại giống như có thể cảm nhận được cốt nhục cân xứng dưới lớp vải, làn da ôn nhuận tế hoạt*, hắn tựa như được chứng kiến một bộ tác phẩm tuyệt hảo.
* Ấm áp, mịn màng
Trong khu rừng chướng khí ở Âm Thi Tông, có một địa phương chuyên môn mở ra cho đệ tử trong tông giao dịch. Nơi này chỉ có một cửa hàng giao dịch thuộc về tông môn, nhưng giao dịch đều là với đại tông môn. Nhu cầu mua bán nhỏ như Diệp Cửu Thu, bình thường đều tìm quán nhỏ do đệ tử trong tông bày bán.
Khi Diệp Cửu Thu cùng Dương Hoành đi vào địa phương này, ánh mắt mọi người trong chớp mắt liền dừng lại ở trên người bọn họ, lạnh lùng đạm bạc, sau đó rời đi chỗ khác.
Diệp Cửu Thu đã quen với đãi ngộ như vậy, chỉ là lần này liên luỵ Dương Hoành. Hắn quay đầu cười xin lỗi Dương Hoành: “Dương sư huynh, nếu không huynh tự mình đi dạo đi? Những gì huynh mới vừa nói, ta đều đã nhớ, vừa lúc hiện tại đi thực hành, xem ta nhớ đúng hay không. Nếu như mà không đúng, sư huynh lại giúp ta sửa, có được không?”
Dương Hoành cúi đầu bình tĩnh nhìn hắn vài giây, ngay sau đó buông cánh tay đang khoác vai hắn xuống, con ngươi khép hờ nhìn không ra thâm ý: “Như thế cũng tốt.”
“Vậy ta đi đây.” Diệp Cửu Thu hướng phía trước chạy, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện mình vừa thở phào nhẹ nhõm.
Đồ vật tiểu quán bán, có vảy và móng yêu thú, có linh thực, khoáng thạch, có pháp khí, bùa chú, cũng có đan dược, trận pháp. Trong đó đan dược Diệp Cửu Thu muốn mua, phần lớn phát ra từ Thanh La Tông, tông môn đối địch với Âm Thi Tông. Âm Thi Tông trừ Phong Ngọc Thư ra, sẽ không có người nào luyện đan, đan dược hoặc là là giao dịch, mua bên ngoài, hoặc là chiến lợi phẩm đạt được từ chỗ Thanh La Tông.
Diệp Cửu Thu tính toán mua đan dược trị thương thập phần bình thường, cơ hồ các tiểu quán bày biện ở đây đều có.
Hắn thu hồi biểu tình, lạnh mặt một đường xem qua, rõ ràng đã nhìn thấy đan dược muốn mua, lại không có biện pháp đi ra hỏi giá. Hai cái chân giống như tự có ý thức của mình, lôi kéo hắn đi, không dám dừng lại.
Quỷ nhát gan!
Hắn ở trong lòng hung hăng mắng chính mình, tuy nói tiến lên hỏi có khả năng rất lớn người kia không phản ứng hắn, nhưng là không đi hỏi, hôm nay làm sao mua được đan dược?
Chần chừ nửa ngày, dư quang thoáng nhìn thấy một nữ đệ tử trẻ tuổi, thầm nghĩ nữ tử có lẽ sẽ dễ nói chuyện hơn chút, liền chậm rì rì đi qua.
“Quấy rầy một chút.” Hắn cứng đờ hướng cô nương kia cười cười, ngón tay chỉ chỉ mấy cái hàng mẫu đan dược trên mặt đất hỏi, “Khu độc đan, thanh tâm đan, phá chướng đan, còn có mấy cái đan dược trị thương, cầm máu bán thế nào?”
Cô nương này không giống như vài vị thiên kim tiểu thư cùng hắn chơi từ nhỏ đến lớn vũ mị động lòng người, mà lớn lên là một bộ dạng thường thấy ở Âm Thi Tông, khô gầy âm trầm, tuổi còn trẻ cũng đủ để dọa hư đám trẻ con phàm tục. Nàng âm u nhìn khuôn mặt tinh xảo của Diệp Cửu Thu, khóe miệng kéo ra một nụ cười giả tạo: “Ta không cần linh thạch.”
Diệp Cửu Thu gặp được người chịu phản ứng hắn, theo bản năng cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi: “Kia ngươi muốn cái gì? Ta xem ta có hay không.”
“Ngươi đương nhiên là có.” Cô nương ánh mắt như ngưng thực rơi xuống hạ bộ hắn, làm giữa hai chân hắn chợt chợt lạnh, “Bồi ta một buổi tối, những cái này đều cho ngươi, thế nào?”
“!”Diệp Cửu Thu ngây như phỗng. Hắn dù có ngây thơ đến đâu, cũng sẽ không cho là bồi cả đêm chỉ như hóng gió, nói chuyện bình thường. Cho nên hắn đây là... Bị đùa giỡn?
Mệnh thi trong hắc quan sắc mặt càng là âm trầm như nước, phế vật, cư nhiên bị cái loại này chiếm tiện nghi!
Mệnh thi cảm thấy phẫn nộ, cảm thấy bực bội, muốn một tay tát chết Diệp Cửu Thu, lại không muốn cứ như vậy tiện nghi Diệp Cửu Thu. Muốn trói chết nữ nhân ghê tởm này, lại nghĩ nữ nhân này chết thì ai đi ghê tởm Diệp Cửu Thu?
Y phiền não gắt gỏng, đột nhiên nghĩ tới từ sau khi trở thành mệnh thi của Diệp Cửu Thu y vẫn luôn xem nhẹ một vấn đề.
Y muốn trả thù những người năm đó hại hắn, để những người đó sống không bằng chết. Y cũng muốn bảo hộ những người năm đó quan tâm, trợ giúp y, bởi vì y đã từng thiếu bọn họ quá nhiều. Nhưng gϊếŧ kẻ thù, ai tới khinh nhục tra tấn Diệp Cửu Thu? Bảo hộ thân nhân bằng hữu, Diệp Cửu Thu làm thế nào cảm nhận đươc nỗi thống khổ lại bất lực đến tê tâm liệt phế như y năm đó trơ mắt nhìn thân nhân bằng hữu chết đi?
Hắn nên làm như thế nào để trong quá trình chỉnh chết kẻ thù, bảo hộ người nhà, lại làm cho Diệp Cửu Thu đi con đường mà y đã đi qua?
Y đột nhiên nghĩ tới điểm này, tức khắc cùng Diệp Cửu Thu ở bên ngoài giống nhau, ngây như phỗng.
...
Diệp Cửu Thu không nghĩ tới hắn đã mang cho mệnh thi của mình đại phiền não như vậy, hắn ở trong tiếng cười nhạo không chút che giấu của những người xung quanh, gần như chật vật từ tiểu quán của vị sư tỷ kia chạy đi, trong lòng mơ hồ bước đầu tạo thành ấn tượng tu chân nữ tử không phải nữ tử mà là sài lang hổ báo.
Nhưng loại sự tình giống như này, hiện tại đối với hắn đã không còn tạo được bao nhiêu đả kích, hắn thực mau liền lấy lại sĩ khí nhìn về phía tiểu quán thứ hai. Bước ra bước đầu tiên, lần tiếp theo liền dễ dàng hơn nhiều.
“Xin hỏi mấy loại đan dược này bán bao nhiêu linh thạch?”
“Một vạn.”
“...”
“Xin hỏi cái này bán thế nào?”
“Mười vạn linh thạch.”
“...”
“Xin hỏi...”
“Trăm vạn!”
“...” Diệp Cửu Thu đυ.ng phải tường nam, đυ.ng đến mặt xám mày tro, Dương Hoành nói với hắn chỉ cần hơn trăm linh thạch là có thể mua hết đan dược hắn cần, nhưng lại bị từng người từng người một hét giá trên trời, rõ ràng là không muốn bán cho hắn.
Mười vạn linh thạch hắn có, nhưng hắn sẽ không ngốc hề hề cứ như vậy giao ra. Diệp Cửu Thu cắn chặt răng đến không còn cảm giác, nếu thật sự mua không được, cùng lắm thì đến khi bị thương phí phạm của trời một chút, đem nhục cốt đan* lão tổ tông cấp thành thuốc trị thương mà nhai!
* Ta chém. Nguyên văn "可肉白骨的丹" : khả nhục bạch cốt đan. Đại khái là đan dược có thể mọc xương lành thịt.
Hắn mặt ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại ủ rũ cụp đuôi, bất đắc dĩ xoay người trở về, muốn tìm Dương Hoành sau trở về. Nếu không thì nhờ Dương Hoành giúp mình mua một phần đan dược.
Nhưng đi chưa được mấy bước, hắn liền dừng lại.
Người bên kia, không phải là Hà Sơn Kiến sao!
Hắn sao lại bày quán ở chỗ này?
Diệp Cửu Thu tò mò nghiêng đầu nhìn kỹ, sau khi xác định thật sự là Hà Sơn Kiến, tò mò liền biến thành kinh ngạc. Hà Sơn Kiến là mạch Huyết Thi thân truyền đệ tử, cùng Bạch Nhiên mạch Cốt Nguyệt có địa vị tương đương. Nhưng Bạch Nhiên sẽ ở loại địa phương này bày quán bán vỉa hè sao?
—— sẽ không a!
Diệp Cửu Thu hoàn toàn không tưởng tượng được bộ dạng Bạch Nhiên ở chỗ này bày hàng bán sạp rao tài liệu. Cho nên hắn cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hà Sơn Kiến ở chỗ này.
Mới vừa nãy sở dĩ không nhìn thấy Hà Sơn Kiến ngay, là bởi vì phía trước Hà Sơn Kiến vây quanh rất nhiều người, Diệp Cửu Thu không muốn chen chúc ở chỗ đông người. Hiện tại những người đó đã tản đi, chỉ còn lại Hà Sơn Kiến lẻ loi ngồi ở chỗ kia, bên cạnh dựng quan tài của hắn, Diệp Cửu Thu lúc này mới phát hiện hắn.
Hiện tại ngẫm lại, lúc trước nhiều người như vậy, đại khái đều là đang xem đồ trên sạp của Hà Sơn Kiến đi?
Diệp Cửu Thu chần chờ một chút, liền nhấc chân đi đến bên kia.
Hắn biết Hà Sơn Kiến từ lúc đầu liền không thích hắn, đối với hắn có ý kiến rất sâu. Nhưng mà không biết vì sao, có lẽ bởi vì hắn ở Âm Thi Tông chỉ có một hai cái người quen như vậy, Hà Sơn Kiến vừa lúc được tính ở trong này, cho nên dù Hà Sơn Kiến không thích hắn, nhưng so với những người khác, Diệp Cửu Thu vẫn có cảm giác thân cận với Hà Sơn Kiến hơn một ít.
Hắn chạy đến ngồi xổm xuống trước tiểu quán của Hà Sơn Kiến, ánh mắt đảo qua đồ trên sạp, phát hiện trừ một hộp gỗ hình vuông ra, còn lại đều là chút đồ vụn vặt, cùng những quán khác không sai biệt lắm, đương nhiên là cũng có đan dược.
“Hà sư huynh, những cái này bán thế nào?” Diệp Cửu Thu thấy Hà Sơn Kiến rũ mắt không để ý đến hắn, liền tự giác mở miệng hỏi.
Hà Sơn Kiến không nghĩ phản ứng hắn, bất quá, nếu Diệp Cửu Thu không nhìn sắc mặt người khác mà mở miệng hỏi, hắn cũng cho một câu trả lời: “Một trăm linh thạch.”
Diệp Cửu Thu ngây người một chút, không nghĩ tới Hà Sơn Kiến sẽ dứt khoát như vậy, càng không nghĩ tới chính mình tới chỗ của Hà Sơn Kiến liền đạt thành mục tiêu. Sau khi bị Hà Sơn Kiến trừng mắt một cái, ngữ khí ác liệt thúc giục “Ngươi có mua hay không”, hắn mới lấy lại tinh thần, lời nói đều nhộn nhạo vui sướиɠ: “Ta mua ta mua! Hà sư huynh, đây là một trăm linh thạch.”
Hà Sơn Kiến tiếp nhận linh thạch, tiếp theo đem đan dược đóng gói ném cho Diệp Cửu Thu, xong lại lần nữa ngồi tại chỗ, khuôn mặt anh tuấn không mang theo bất kỳ biểu tình nào, kiên định như núi.
Diệp Cửu Thu mỹ mãn thu hồi đan dược, mục đích của chuyến này đạt thành, hắn có thể trở về. Nhưng hắn lại không có rời đi, ngược lại tiếp tục ngồi xổm, đôi mắt nhìn hộp gỗ kia, thường thường lại ngẩng đầu nhìn nhìn Hà Sơn Kiến.
Một lát sau, hắn thành công khiến cho Hà Sơn Kiến đang tính toán làm lơ hắn nôn nóng.
“Ngươi còn muốn làm gì!” Hà Sơn Kiến ngước mắt nhìn, ánh mắt bất hảo.
Hắn thế nhưng không biết hắn đã làm sai một việc, đó chính là đem đan dược bán cho Diệp Cửu Thu. Chuyện này làm cho lá gan của Diệp đại thiếu gia am hiểu được một tấc lại muốn tiến một thước thuận can thượng ba*, mập lên không ít.
* thuận cọc mà leo, kiểu như thuận theo ý của người khác mà nói chuyện, hành động.
“Ta nhìn xem còn có gì muốn mua hay không.” Diệp Cửu Thu chột dạ nói dối, duỗi tay trên không trung chỉ chỉ hộp gỗ, “Đó là cái gì?” Hắn đoán Hà Sơn Kiến bày quán chủ yếu là muốn bán cái này, bằng không một cái đệ tử thân truyền cùng địa vị với Bạch Nhiên, còn phải dùng cách này kiếm chút tiền trinh sao?
Hộp gỗ kia chứa cái gì, hắn rất hiếu kỳ.